EM CHỈ KHÔNG MUỐN GẶP GỠ NGƯỜI KHÁC - Trang 107

Lúc ăn cơm anh rất nghiêm túc, tất nhiên là không đến mức yêu cầu khi

ăn thì không được nói chuyện: “Em cũng đừng nhìn anh nữa, lo ăn đi.”

Từ Độ Dao cẩn thận mở miệng: “Gần đây không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Em nghe anh trai của em nói, hình như gần đây anh đắc tội với ai đó.”

Lộ Thừa Hữu thản nhiên cười: “Không có gì đâu, đừng lo lắng.”

“Cho dù xảy ra việc gì thì anh cũng đâu muốn nói ra.”

“Là bởi vì thật ra không có việc gì.”

Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, điều này khiến cô không biết nên nói gì

nữa: “Vậy anh nên cẩn thận với chú ý một chút.”

“Biết rồi.”

Ăn cơm xong, bọn họ cùng nhau đi ra khỏi quán ăn, Từ Độ Dao ngồi vào

trong xe của Lộ Thừa Hữu, anh liếc nhìn cô: “Muốn đi đâu không?”

“Anh muốn đi nơi nào?”

Lộ Thừa Hữu cười, nhanh chóng khởi động xe.

Khi bọn họ đến chỗ vòng xoay ngựa gỗ, Từ Độ Dao không thể kìm nén

được, hỏi: “Trước đây không phải anh nói đây là trò chơi trẻ nít hay sao?”

“Nhưng em cũng nói, em thích trò này nhất.”

Anh vẫn nhớ rất kỹ, cô đã từng cười ngọt ngào. Đúng vậy, cô rất thích,

năm đó từ khi cô nghe câu chuyện về một vị Vương Phi của Toàn Mộc thì
bắt đầu thích vòng xoay ngựa gỗ, vĩnh viễn có thể nhìn thấy được người ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.