EM CHỈ KHÔNG MUỐN GẶP GỠ NGƯỜI KHÁC - Trang 160

ngon. Cũng không hề bị làm sao, bây giờ nhớ tới đúng là khó mà nghĩ ra
được.”

Lộ Thừa Hữu cũng cười: “Lúc anh với bạn học ra ngoài mua nước

khoảng còn trực tiếp nói với ông chủ quán là “lấy cho một chai nước máy
đến”.”

“Mặt ông chủ kia trông thế nào?”

“Vẻ mặt bình thường.”

Cô cười: “Thật ra, em cũng thấy nước khoáng rất khó uống, chẳng khác

gì nước máy cả.”

“Sau này cuộc sống thay đổi theo hoàn cảnh, yêu cầu cũng không cao.

Em có biết nếu đem tất cả những thực phẩm bên ngoài ra kiểm tra một lần,
sẽ có bao nhiêu thứ không hợp tiêu chuẩn không? Có lẽ sẽ khiến thị trường
buôn bán tê liệt luôn, hoặc là càng làm lòng người thêm sợ hãi. Giống như
chất lượng không khí ở thành thị bị nước ngoài yêu sách là không đạt tiêu
chuẩn nghiêm trọng, phải luôn đeo khẩu trang, nhưng sau khi nước chúng ta
kiểm tra xong lại nói là đã đủ tiêu chuẩn, mọi người không cần lo lắng. Có
lẽ em thấy nước chúng ta thật dối trá, nhưng đứng từ góc độ khác mà suy
nghĩ, nếu như em biết được tính nghiêm trọng của chuyện đó, có lẽ em sẽ lo
lắng, sau đó sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của em. Một người lo
lắng không sao, nếu rất nhiều sự thật bị vạch trần, sẽ làm cả xã hội bối rối,
nghiêm trọng hơn thì là làm rung chuyển cả một quốc gia.”

“Nghe rất thâm thúy.”

Anh gật đầu: “Trung Quốc thật ra là một quốc gia thông minh, dù đủ hay

không đủ, nhưng luôn cố gắng cải thiện vấn đề. Không thể lúc nào cũng
từng bước đúng chỗ, nhưng muốn cải thiện cái gì thì cũng có thứ phải hy
sinh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.