EM CHỈ KHÔNG MUỐN GẶP GỠ NGƯỜI KHÁC - Trang 212

học, không thể cùng ôn chuyện, thì cũng không cần mặt nặng mày nhẹ như
vậy chứ?”

Lộ Thừa Hữu nhạt nhẽo nhìn anh một cái: “Tôi không nghĩ hiện tại còn

có tâm tình ôn chuyện với câu, tùy tiện đem vẻ mặt đang xem kịch vui trên
mặt cậu thu lại đi.”

Tô Thiển Oanh khẽ cắn môi, kiềm chế bản thân đang muốn cười, sao anh

có thể trầm mặt như thế mà nói ra khiến người khác buồn cười được nhỉ!
Thế nhưng, cô ở phía sau cũng rõ ràng, Lạc Diệc Minh và Lộ Thừa Hữu nói
chuyện, chỉ để cho cô giảm bớt khẩn trương. Hiện giờ cô rất may mắn, cô
không hề mất Lạc Diệc Minh, bọn họ vốn dĩ luôn là bạn bè, vô cùng kỳ lạ
như vậy.

Lạc Diệc Minh bật cười, nghĩ thầm, rằng bởi vì Lộ Thừa Hữu, không khí

cũng giảm đi mấy độ. Thế nhưng, anh cũng đoán mò trong lòng một phen,
nếu là mình chắc đã sớm giậm chân, đâu có thể giống như anh ta, vẫn còn
đang vững vàng ngồi ở đây.

“Qủa nhiên là bạn học cũ có vẻ hiểu mình.” Lạc Diệc Minh cười cười,

mày kiếm dương lên: “Mình đi ngủ một lúc, hai người cứ từ từ nói chuyện.”

Lạc Diệc Minh cực kỳ tùy ý, dường như quên mất đây là nhà của Tô

Thiển Oanh chứ không phải của anh.

Mà Lộ Thừa Hữu nhìn thoáng qua bóng lưng của Lạc Diệc Minh, con

ngươi trầm xuống.

Lạc Diệc Minh vừa đi, Tô Thiên Oanh liền thấy tâm lành lạnh, sau đó

hoảng loạn luống cuống, chân tay rối lên, đến bây giờ cô cũng không biết
tâm trạng của mình là gì.

Trước khi anh mở miệng, cô nhìn anh: “Anh nhất định là chưa hề ăn cơm,

để em nấu cơm cho anh!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.