EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 241

không dây trên chiếc bàn đầu giường của mẹ, sau đó gần như phóng
qua giường vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa lại và khóa chốt.

Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng Jason gọi “Đợi đã!” khi tôi bắt đầu di

chuyển. Tôi nghe thấy tiếng chân hắn ta chạy rầm rập lên lầu. Ngay sau
khi tôi khóa cửa, nắm cửa bắt đầu xoay. Tôi cảm giác hắn đang cố đẩy
cửa.

“Này,” hắn nói. “Tao đã tưởng là mày hiểu tao chứ.”
Tôi không trả lời gã. Tôi đang cầm điện thoại. Tôi đã bấm số. Tất

cả những gì tôi cần là chờ đợi. Tất cả những gì tôi cần là cầu cứu được
ai đó trước khi hắn có cơ hội phá sập cửa.

Tôi nghe nói rằng sự khác nhau giữa thảm họa và thứ gần như là

thảm họa chính là nó đến từ những quyết định đột xuất, và quyết định
đột xuất tôi đã chọn chính là cái tệ nhất.

Bạn thấy đó, tôi đã không gọi cho 911. Tôi gọi cho Lucas.
Những gì tôi có thể nói để giải thích tại sao tôi lại đưa ra lựa chọn

như vậy vì là khi con người ta sắp chết, họ luôn làm những điều lạ đời.
Tôi gọi Lucas bởi vì tôi thật sự sợ ở một mình và tôi biết anh sẽ hiểu.
Như thể điều duy nhất tôi cần lúc đấy chỉ là được thấu hiểu.

Ký ức tôi có về khoảnh khắc đó là những ngón tay đang run rẩy và

âm thanh tiếng thở tôi trong lỗ tai. Điện thoại Lucas reo một lần, hai
lần. Anh chệnh choạng bắt máy vào hồi chuông thứ ba.

Và sau đó thì đường dây đột nhiên bị ngắt.
“Rosemary nói mày thông minh lắm,” gã nói bên ngoài phòng vệ

sinh. “Mày không nghĩ là tao chỉ tháo nó ra chứ?”

Giờ thì gã đang húc vai vào cánh cửa, tôi đoán vậy. Tôi thấy chốt

cửa đang chuyển động. Khung cửa đang vỡ ra từng mảnh.

Tôi nghĩ về con dao.
Tôi nghĩ về cánh cửa sổ tí hon trên tường nhà tắm. Khoảng cách từ

đó nhảy xuống là sáu mét. Bên dưới là khoảng sân lộ thiên lát đá.

Rồi thì tiếng lách cách ở cửa dừng lại. Một giây sau, tôi nghe

Jason hét lên. “Cái...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.