chối đối đầu với Trung Quốc trước các báo cáo lạm dụng nhân quyền.
Đó là vì dầu hỏa.”
Jason giơ tay lên. “Mày nói cứ y như đám sinh viên trong ký túc
xá của tao. Bọn chúng quá mải mê với ý tưởng của mình. Bọn chúng
không bao giờ nói xin chào với tao. Bọn chúng không để ý ai ngoài
chính mình cả.”
Đối mặt với lời cáo buộc, đột nhiên, cơn giận của tôi bùng lên
không báo trước. Có lẽ nó đã nhen nhóm từ ý nghĩ Lucas sắp trở thành
lính thủy quân lục chiến. Có lẽ là sự ngu ngốc trong lời nhận xét của
Jason - Ý tôi là, thôi được, hắn ta nghĩ bạn cùng ký túc xá với hắn ta là
ích kỷ bởi vì họ đã quan tâm đến những ý tưởng khác lớn hơn là việc
chăm sóc cái tôi mong manh dễ vỡ của Jason?
Cố giữ cho mình tỉnh táo để không bị cơn thịnh nộ làm mờ mắt,
tôi quyết định rằng con dao chỉ là một cơn xúc động nhất thời và Jason
không có gan để làm gì hơn. Tôi cũng quyết định là bởi vì con dao đó
đến từ bếp nhà tôi, nó sẽ không thể nào làm tổn thương tôi, giống như,
thay vì nó là một con dao làm bếp bình thường, nó trở thành một thứ vũ
khí đã bị bỏ bùa không thể tự mình chống lại chủ nhân của nó được.
Lập luận quái đản này là nguyên nhân dẫn đến những hành động kế
tiếp của tôi, những thứ mà về sau khi hồi tưởng lại, tôi mới nhận ra nó
ngu ngốc kinh khủng. Tôi nói, “Anh biết gì không, Jason? Tại sao anh
và cái tôi bé bằng hạt đậu của anh không nhấc mông lên và cút ra khỏi
nhà tôi?”
Gã nhìn tôi trừng trừng.
“Anh có biết Rosemary thật sự nói gì về anh không?” tôi tiếp. “Nó
nói anh quá buồn và đau thương đến mức dọa nó sợ mất mật.”
Jason nhanh chóng đứng lên. Hắn gầm gừ, nhìn lên trần như thể
Rosemary đang có trên đó, hoặc như thể hắn đã giận thấu trời xanh.
Nỗi sợ hãi tôi đã xua đi đang vội vã quay trở lại.
Tôi chạy lên vài bước cuối cùng và hướng về đại sảnh trên lầu.
Tôi chạy lung tung vào căn phòng đầu tiên - túm lấy một cái điện thoại