EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 307

Tôi tức tối: “Chuyện của anh à?”

Chung Nguyên lấy hết sức siết chặt tay tôi, sa sầm mặt nói: “Em là vợ

anh!”

Tôi: “…”

Chung Nguyên nói tiếp: “Em thiếu tiền lắm sao, anh sẽ nuôi em.”

Câu nói này lại chọc vào nỗi đau của tôi. Tôi hất mạnh tay Chung

Nguyên ra, rồi hét vào mặt anh: “Anh có tiền thì giỏi lắm à?” Nói xong, tôi
không thèm quan tâm đến Chung Nguyên nữa, quay đầu bỏ đi.

Vừa về đến ký túc xá, tôi liền thấy hối hận vì đã nổi giận với Chung

Nguyên. Thực ra, Chung Nguyên chẳng có lỗi gì cả, tại sao tôi lại mất bình
tĩnh như thế kia chứ…

Tôi mân mê điện thoại, nghĩ tới nghĩ lui. Thực ra, tôi muốn gọi cho

Chung Nguyên, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào. Cuối cùng, tôi
đành vứt điện thoại sang một bên, nằm thở ngắn than dài.

Bực mình, chuyện này là cái quái gì chứ…

Ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm. Khi tỉnh dậy, tôi mới phát hiện ra điện

thoại của mình hết pin… Hức, nếu tối qua Chung Nguyên gọi điện cho tôi
thì sao?

Xong rồi, nhất định tối qua anh đã rất tức giận.

Tôi cuống quýt mặc quần áo, chạy vội xuống lầu với hai mắt thâm

quầng. Thường ngày, vào giờ này, Chung Nguyên đang đứng đợi tôi, nhưng
hôm nay…

Tôi hơi thất vọng, có gì đó như ứ lại nơi cổ họng. Tôi buồn bã đi ra khỏi

ký túc xá.

Phía xa, một bóng dáng dong dỏng quen thuộc đứng bên cạnh chiếc xe

đạp tồi tàn nhìn về phía này. Buổi sáng mùa đông, trời lạnh cóng, anh vẫn
lặng lẽ đứng đó như thể đã đứng từ rất lâu rồi.

Mặt trời vẫn chưa lên nhưng tôi ngỡ ánh nắng đã bao trùm khắp chốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.