EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 327

Tôi: “…”

Nghe anh nói vậy tôi càng lo lắng. Lạy trời! Chỉ còn hơn ba mươi tám

phút bốn mươi sáu giây nữa thôi là chúng tôi phải lên bục nhận giải thưởng
và phát biểu, thế mà anh còn định ngồi đây kể chuyện cười.

Anh hoàn toàn không để ý đến sự bất mãn của tôi, kéo tôi ngồi xuống

ghế, bắt đầu kể.

Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, vị thần Chung Nguyên kể chuyện cười

cho tôi nghe với khuôn mặt nghiêm túc, hic, anh đã phí nửa tiếng để kể
những câu chuyện cười quá đỗi nhạt nhẽo. Cái gì mà: “Hồi trước có một
câu lạc bộ tên là Lạc Đường, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy trường
nhóm”, còn cả: “Có một chú thỏ trắng chạy ra ngoài đi chơi, gặp một con
sói xám, sói xám nói: Tao muốn ăn thịt mày, kết quả là thỏ trắng bị sói xám
ăn thịt”…

Thôi được rồi, tôi thừa nhận mình không xuất sắc, nhưng thực sự tôi

thấy những câu chuyện này chẳng buồn cười chút nào, chỉ có dáng vẻ kể
chuyện của Chung Nguyên khiến tôi thấy buồn cười dù những câu chuyện
anh kể vô cùng nhạt nhẽo… Tôi chỉ dám nghĩ thầm trong bụng, cố gắng
nhịn cười đến mức chảy cả nước mắt.

Anh lấy khăn ra lau nước mắt cho tôi, rồi nói: “Tiếp theo chúng ta kể

đến câu chuyện khác, ngày xưa có một…”

Anh kể nửa tiếng, tôi cười nửa tiếng, khi tôi không còn đủ sức cười nữa,

Chung Nguyên nắm tay tôi vào hội trường tổ chức lễ nhận giải.

Ngồi trong hội trường, anh hỏi tôi có cảm thấy lo lắng, hồi hộp nữa

không. Tôi khẽ dựa vào vai anh lắc đầu, rồi lại bật cười. Bị anh hành hạ bởi
những câu chuyện cười đó, những lo lắng, hồi hộp của tôi dường như tan
biến hết.

Khi đến lượt tôi và Chung Nguyên lên bục phát biểu, anh nắm tay tôi từ

từ bước lên. Tôi cảm thấy lúc này chúng tôi không nên tỏ ra quá thân thiết
nên định rút tay lại, nhưng tôi không thể…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.