EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 346

Sử Tịnh dùng bút chì điền một lúc, lại ngẩng lên ngây thơ nói: “Em

không muốn chơi cùng bọn họ, em muốn chơi cùng cô giáo cơ.”

Tôi xoa đầu nó: “Ngoan nào, cô sẽ chơi cùng em, làm bài đi.”

Sử Tịnh liếc nhìn phòng khách rồi quay sang nói với tôi: “Cô giáo ơi, cô

sẽ cưới anh Chung Nguyên thật sao?”

“Ồ!” Tôi ngại ngùng nói. “Trẻ con không được hỏi lung tung, mau học

đi.”

“Nhưng…” Đôi mắt đen láy của Sử Tịnh liếc về phía phòng khách:

“Nhưng cô không thấy chị gái em và anh Chung Nguyên rất hợp nhau sao?”

“Ồ…”

Sử Tịnh tiếp tục nói: “Mẹ em thường nói, hai người bọn họ là thanh mai

trúc mã, oan gia của nhau.”

Thanh mai trúc mã… Oan gia…

“Cô giáo? Cô giáo? Cô làm sao thế ạ?” Sử Tịnh nắm lấy tay tôi lắc

mạnh.

Sau khi định thần lại, tôi liền mỉm cười, lắc đầu: “Không... không có

gì.”

Đến tối, khi tôi và Chung Nguyên rời đi, chị em nhà Sử Vân Hoành còn

tiễn tôi ra tận cửa. Tôi nhìn Chung Nguyên đang chơi đùa với Sử Vân
Hoành, trong lòng bỗng cảm thấy rất khó chịu. Thanh mai trúc mã? Oan
gia?

Rối cuộc là tôi quá nhạy cảm hay là quá ngốc nghếch?

Mấy ngày sau đó, tinh thần tôi không tốt chút nào, trong đầu lúc nào

cũng hiện lên hình ảnh Chung Nguyên và Sử Vân Hoành vui đùa với nhau.
Nói thế nào nhỉ, có một vài chuyện, không chú ý thì thôi, nhưng một khi đã
chú ý tới thì sẽ cảm thấy rất khó chịu, làm thế nào cũng không thể coi như
không có chuyện gì được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.