EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 349

Lúc đó tôi chỉ có cảm giác hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ được bất

cứ điều gì.

Gần tối thì Chung Nguyên đến đón tôi, tôi giống như con rối bước lên

xe rời khỏi nhà Sử Tịnh, không biết xe dừng lại trước cửa chung cư từ lúc
nào. Từ sau đêm ở nhà Chung Nguyên, tôi đến đây ở luôn.

Ngoài trời tối đen.

Khi đến nhà, anh bỗng hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”

Tôi cúi đầu, cố đáp: “Không có gì ạ.”

Chung Nguyên nghe thấy vậy liền cười: “Đầu Gỗ, nếu em mà không

quan tâm đến anh là anh trở thành người của người khác đấy.”

Tôi nắm chặt tay, lòng càng xót xa. Quả nhiên, Sử Tịnh nói thật.

Chung Nguyên lại vuốt đầu tôi, rồi nói: “Bố anh về rồi.”

“Em biết rồi.”

“Em biết bố anh về để làm gì không?”

“Làm gì?”

“Ông ấy muốn anh cưới Sử Vân Hoành.”

“…”

Lòng tôi như bị hàng ngàn hàng vạn con côn trùng cắn xé, đau đớn vô

cùng, khó chịu đến mức chỉ muốn chết đi để giải thoát khỏi sự giày vò này.

Anh lo lắng nhìn tôi: “Đầu Gỗ? Đầu Gỗ?”

“Vâng.” Tôi lên tiếng, lùi lại mấy bước.

Chung Nguyên lắc tay tôi hỏi: “Em không muốn nói gì sao?”

Tôi cúi mặt không dám nhìn anh, kìm nén cơn xúc động đang trào dâng

trong lòng mình, cố gắng để nước mắt không trào ra. Sau đó, tôi lãnh đạm
nói: “Vậy anh còn đợi gì nữa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.