EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 396

Chương 62

Trượng Kiếm Truyền Kỳ

Ngày hôm sau, trời không hề có nắng, tuy nhiên Vân Nhược đã rời đi.

Cô ấy để lại cho tôi một mảnh giấy nhớ, cô nói theo nguồn tin đáng tin cậy
thì cha cô đã đuổi đến thành phố này rồi, vì thế họ phải mau chóng rời đi…

Mặt sau mảnh giấy có một câu: “Em thà phản kháng chứ không bao giờ

chờ chết bởi vì phản kháng thì vẫn còn hy vọng hồi sinh, còn chờ chết thì
chỉ có một con đường chết.”

Chúc phúc cho em, Vân Nhược, hy vọng hai người sẽ phản kháng thành

công.

Hai ngày chán ngắt ở trong khách sạn, đầu tôi càng lúc càng nặng hơn.

Đúng là ý chí sa sút chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, hậu quả trực tiếp là đau
đầu, chóng mặt, chân tay không chút sức lực.

Vì thế tôi định ra ngoài đi dạo. Nhưng tiếc là thành phố K đúng là chẳng

có gì thú vị. Ở ngoại ô thành phố có một bức tường cổ không còn nguyên
vẹn, dưới chân bức tường có một dòng sông nhỏ, lúc chiều tà ngồi bên sông
ngắm hoàng hôn cảm giác cũng rất tuyệt, nhưng đi hai lần rồi cũng không
còn thấy mới lạ nữa, và quan trọng hơn, buổi tối đứng bên sông hóng gió,
cảm thấy thực sự rất cô đơn. Tôi đang thất tình, cái mà tôi cần là những
chốn sôi động, vui vẻ chứ không phải một nơi hết lần này đến lần khác
khứa sâu thêm nỗi cô đơn của mình.

Tôi không có tiền nên những nơi ăn chơi sôi động gì đó tôi không thể

đến được, đành trốn trong một quán net gần khách sạn giết thời gian.

Quán net đúng là một nơi thần kỳ. Nếu phải dùng một câu để miêu tả thì

chính là câu: tàn nhưng không phế, bởi tôi vẫn chưa vào quán net nào mà
không có một cái máy tính dùng ra gì, không phải là chuột không nhạy thì
là bàn phím dính nước, hoặc là hiển thị trên màn hình không ổn định… Mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.