EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 422

Chuyện làm người khác mất mặt không quan trọng, dù sao tôi cũng còn trẻ,
người ta chắc sẽ không chấp tôi, nhưng nếu để ông nội Chung Nguyên biết
được…

Tôi vừa lau mồ hôi vừa thầm nghĩ, ông nội Chung Nguyên liệu có vì

chuyện này mà ghét bỏ tôi không…

Chung Nguyên vỗ vai tôi, khẽ nói: “Ai dạy em thứ này thế?”

Tôi nhìn chằm chằm bàn cờ, đáp: “Cha em.”

Cha tôi rất thích đánh cờ. Nhà tôi chỉ có hai người, nên cha thường bắt

tôi luyện cờ với ông. Đương nhiên, mỗi lần luyện như thế, tôi đều là kẻ thất
bại, nhưng có duy nhất một lần tôi đã thắng, cũng vì tranh thủ trộm quân cờ
của ông. Sau đó, ông thấy vô vị nên nhường tôi một xe, một mã, một
pháo…

Ông Triệu sa sầm mặt, hỏi: “Theo như cháu nói, quân đen sẽ thua chắc

đúng không?”

“Không ạ, thế công của quân đen rất lớn, chỉ cần đánh nhanh thắng

nhanh thì cũng chưa biết thế nào ạ.”

“Chỉ đánh cờ trên giấy.”

“Vâng, thực ra cháu chỉ nói linh tinh thôi ạ!” Tôi vừa cười trừ vừa kéo

Chung Nguyên, định lẩn đi.

Song tôi lại bị ông già cổ quái đó gọi giật lại lần nữa. Ông ta cầm một

quân cờ gõ xuống bàn rồi nói: “Chơi với ta nốt ván cờ này, nếu không thắng
nổi thì không được về nhà.”

Tôi đành thở dài, ngồi xuống. Đánh cờ, việc thắng thua đâu dễ xác định.

Thực ra, đa số những gì tôi vừa nói đều là nói bừa. Dù sao thì ngoài cha và
máy tính, tôi chưa từng đánh cờ với ai.

Còn mấy nước cờ tôi học được đều từ cha mà ra. Tôi là đứa đầu óc bã

đậu, cũng không biết suy ngẫm này nọ, ngoài trí nhớ tốt, có thể nhớ được
rất nhiều nước cờ, những thứ khác tôi hoàn toàn không có ưu thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.