EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 420

càng ngày càng kém đấy, chơi chưa được nửa tiếng đã vứt mũ giáp bỏ về
rồi.”

Tôi đoán chắc đó là ông Triệu. Lúc này ông đang cầm quân đen, cạch

một tiếng đã ăn mất quân pháo của đối phương một cách ngon lành. Tôi vô
cùng tò mò về vị cao thủ này nên kéo Chung Nguyên dừng lại, ngắm nghía
thế cờ trên bàn. Bây giờ, quân đen của ông Triệu chiếm thế thượng phong,
hai xe, một pháo, một mã đang nhăm nhe uy hiếp đại bản doanh của đối
phương. Nếu so sánh một chút, có thể thấy tình thế quân đỏ có vẻ hơi thảm:
vừa bị ăn mất pháo, giờ chỉ còn một xe, hai mã, hơn thế quân xe lại bị chặn
lại ở đằng sau, không thể qua nổi sông.

Ông lão cầm quân đỏ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, ngồi im không nhúc

nhích. Không khí căng thẳng như thành bị địch bao vây.

Chung Nguyên không mấy hứng thú với trò này, chỉ cười nói: “Ông

Triệu, ông ngày càng oai phong đấy ạ!”

Ông Triệu nghe xong, ngửa mặt lên trời cười lớn, dáng vẻ rất hung

hăng, ngạo mạn.

Tôi chăm chú nhìn thế cờ. Một lúc sau, tôi bóp bóp tay Chung Nguyên,

thì thầm vào tai anh: “Thế cờ này, khả năng thắng của quân đỏ lớn hơn
quân đen đó.”

Ai dè ông Triệu đó nghe thấy được. Mặt ông ta tối sầm, nhìn tôi vẻ

không vui: “Cô bé, cháu vừa nói gì thế?”

“Cháu… Hức…” Tôi kéo Chung Nguyên, định rút lui.

Song mới đi được hai bước, chúng tôi đã bị ông Triệu gọi giật lại: “Cháu

lại đây, ta muốn xem thế thắng của quân đỏ lớn ở chỗ nào.”

Tôi bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, thật hối hận vì đã nói xen vào.

Chung Nguyên kéo tay tôi, nhìn ông Triệu, cười nói: “Ông Triệu, vợ

cháu còn trẻ nên chưa hiểu chuyện, ông đừng chấp cô ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.