EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 419

thoảng ngồi tranh luận và chơi cờ với mấy cụ già trong khu, rồi lại khen con
trai thế này cháu trai thế kia. Ông sống một cuộc sống rất ung dung và tự
tại. Có thể nói, cuộc sống tránh xa chốn đô thị là như thế.

Thật không may, khi tôi và Chung Nguyên về đến nhà ông nội thì ông

không có nhà, chỉ còn người giúp việc. Chung Nguyên gọi bà là thím
Dương. Thím Dương nói, ông nội đã dẫn chú Dương ra chòi hóng mát đánh
cờ, ông nói hôm nay phải tìm ông Triệu để báo thù cho bằng được.

Chung Nguyên bóp trán, ngán ngẩm nói: “Ân oán giữa ông nội và ông

Triệu vẫn chưa chấm dứt ư?”

Thím Dương nắm tay tôi, vừa cười vừa nói: “Hết cái gì mà hết. Hôm

nay người này thắng, hôm sau người kia lại thắng, thua một cái là lại về nhà
đập đồ đạc. Mấy ngày trước, ông ấy còn đập tan tành cái bình ngũ sắc từ
thời Càn Long, đến lúc hối hận thì đã muộn. Sau đó, chú Dương của cháu
lại lần được một chiếc đĩa mẫu đơn men hồng thời Vạn Lịch nên mọi
chuyện mới yên ổn trở lại.”

Cổ họng tôi nghèn nghẹn, hình như tính cách của ông lão này không dễ

chịu lắm thì phải.

Thím Dương thấy bộ dạng của tôi, liền cười nói: “Cháu đừng sợ, mặc dù

ông ấy hay đập đồ đạc nhưng không bao giờ mắng người khác, chỉ mắng
tiểu thiếu gia sao không về thăm ông ấy thôi.”

Chung Nguyên: “…”

Thím Dương hàn huyên với chúng tôi một lúc, rồi đi ra ngoài mua đồ.

Tôi và Chung Nguyên ngồi ở nhà chờ ông về, nhưng đợi được một lúc thì
cả hai thấy nhàm chán nên quyết định đi tìm ông.

Trong chòi hóng mát mà Chung Nguyên dẫn tôi đến có một nhóm người

già đang ngồi túm tụm chơi cờ. Hỏi han một lúc, chúng tôi mới biết ông nội
Chung Nguyên bị thua nên đã tức giận bỏ về với chú Dương. Một ông lão
ngẩng đầu, cười tít mắt nhìn Chung Nguyên, đắc chí nói: “Ông nội cháu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.