EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 417

Chương 65

Ông nội Chung Nguyên

Sóng gió giữa tôi và Chung Nguyên đã lắng xuống, tình yêu của chúng

tôi lại tốt đẹp như lúc ban đầu. Thực ra, từ khoảnh khắc gặp lại Chung
Nguyên, tôi đã nhận ra mình vĩnh viễn không thể rời xa anh. Tình yêu quả
là thần kỳ, nó có thể khiến người ta trở nên yếu đuối, sợ mất người đó đến
mức phát điên, cũng khiến người ta trở nên mạnh mẽ, bất luận tương lai có
thế nào, chỉ cần hai người được ở bên nhau là đủ.

Bây giờ, tôi đã hiểu cách làm của Vân Nhược. Đúng vậy, em không thể

rời xa anh, cho dù chuyện gì xảy ra, dù nên hay không nên, em cũng sẽ
không rời xa anh.

Hơn nữa, Chung Nguyên từng nói với tôi một câu tự đáy lòng. Cho dù

tôi không tin bản thân mình thì cũng phải tin anh… Anh đã biến thái đến
vậy, chắc chắn sẽ đem hạnh phúc đến cho tôi.

Giờ đây, tôi nhận ra, tình yêu trước đây của tôi rất ích kỷ. Hôm gặp lại

Chung Nguyên, anh có vẻ gầy đi rất nhiều, nhìn khuôn mặt hốc hác của
anh, lòng tôi đau nhói. Lúc đó, tôi mới hiểu, thì ra trước nay tôi chỉ nghĩ
cho bản thân mình. Gặp phải bất cứ chuyện gì, tôi cũng làm theo ý mình, vì
thế đã làm cho cả hai đều bị tổn thương. Vân Nhược nói đúng, tình yêu
không chỉ là sự chia sẻ mà còn là cùng nhau gánh vác, cùng nhau đối mặt
với hiện thực, cùng đau khổ với người mình yêu. Chỉ có tình yêu như vậy
mới đủ sâu sắc, đủ kiên cường.

Nói tóm lại, tôi đang học cách để yêu, chứ không phải học cách để được

yêu.

Khi trả phòng, tôi thấy Chung Nguyên rút ra một đống thẻ nhận phòng

trên quầy lễ tân. Nhân viên lễ tân nhiệt tình thu lại số thẻ đó, cười lúng
liếng: “Tiên sinh, mời ngài lần sau lại đến.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.