EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 418

Tôi chỉ vào đống thẻ, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì thế?”

Cô ta không để ý đến tôi, tiếp tục nhiệt tình nói với Chung Nguyên:

“Mời ngài lần sau đến đặt phòng trước…”

Bấy giờ tôi mới hiểu ra.

Tôi trợn mắt nhìn Chung Nguyên, cố gắng thể hiện sự tức giận của mình

qua ánh mắt, sau đó rít từng tiếng một qua kẽ răng: “Chung Nguyên! Anh
đúng là kẻ lưu manh!”

Chung Nguyên cười ha ha, rồi choàng tay qua vai tôi. Đợi đến khi xung

quanh không còn ai, anh liền đặt một nụ hôn thật kêu lên má tôi, thì thầm
bên tai tôi: “Vợ à, chồng biết chồng sai rồi, vợ phạt chồng cả đêm qua vẫn
chưa đủ sao?”

Mặt tôi đỏ bừng, tôi giận dữ quát: “Ai phạt anh kia chứ?”

Chung Nguyên dựa sát vào người tôi, nói: “Em suýt nữa thì đốt anh

cháy thành than rồi còn gì?”

Tôi: “…”

Khi Chung Nguyên và tôi đi ra, tôi vẫn nghe thấy tiếng cười của cô nhân

viên lễ tân phía sau lưng.

Bực quá đi mất! Tôi chỉ muốn cảnh cáo cô ta có cười thì cười nho nhỏ

thôi! (>_<)

Tôi không trở về thành phố B mà đi thẳng đến Thượng Hải để gặp ông

nội của Chung Nguyên. Sau khi lưu lạc nửa đời người ở Nam Dương, cuối
cũng vị đại gia này cũng đã mở mày mở mặt, áo gấm hồi hương.

Để đem đến cho ông nội Chung Nguyên một niềm vui bất ngờ, tôi và

anh lặng lẽ về Thượng Hải mà không đánh tiếng trước.

Ông nội Chung Nguyên đã lui về nghỉ ngơi, trao lại toàn bộ công việc

trong tập đoàn cho các cháu quản lý. Ông chỉ đợi Chung Nguyên rèn luyện
cho cứng cỏi, sau đó sẽ về kế thừa sự nghiệp của mình. Ông lão giờ đang an
dưỡng tuổi già ở một khu bình dân, ngày ngày an nhàn rong chơi, thỉnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.