EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 425

Chung Nguyên cười đáp: “Em cứ thử nghe những lời này suốt hai mươi

năm thì sẽ biết.”

Lúc này, ông Chung Nguyên bê một chiếc bình men xanh đặt lên trên

bàn trà, khoe với tôi con dế ông mới nuôi. Khi đặt bình xuống, ông hơi
mạnh tay nên đáy bình đập vào mặt bàn thủy tinh, kêu cạch một tiếng. Thím
Dương thấy vậy, lo lắng nói: “Lão gia, xin ngài nhẹ tay một chút, chiếc bình
này đáng giá hơn con dế của ngài đấy ạ!”

Tôi không hiểu, liền hỏi: “Cái bình đó sao lại đáng giá ạ?”

Thím Dương cười nói: “Nó là đồ của quan lại thời Tống.”

Tôi giật mình, nhìn chiếc bình đó với ánh mắt kính sợ.

Thím Dương nói nhỏ với tôi: “Cô bé, cháu đừng quan tâm đến những

thứ đó, trong nhà này toàn là đồ cổ thôi. Bát chúng ta dùng hôm nay là từ
thời Minh đấy, còn cái thứ bày bên cạnh ti vi là gốm màu thời Đường được
phục chế lại. Lão gia thường ngày hay uống trà bằng chén Liên Hoa thời
Tống, chiếc cốc trên tay cháu là cốc thủy tinh người ngoại quốc dâng tặng
triều đình nhà Minh đó.”

Gan tôi vốn bé nhưng giật mình hết lần này đến lần khác nên cũng trở

nên thản nhiên khi nghe thím Dương nói. Dù gì thì ông nội cũng là một đại
gia, sưu tầm đồ cổ là chuyện bình thường. Chỉ có điều tôi vẫn không hiểu,
ông bày nhiều đồ cổ trong nhà như thế mà không sợ bị đổ vỡ sao? Cho dù
người trong nhà cẩn thận không làm rơi vỡ thì ông không sợ trộm đến thăm
sao?

Tôi đem thắc mắc này nói với thím Dương, thím chỉ xua tay, nói với vẻ

đầy tự tin: “Cháu yên tâm đi, nếu tên trộm đó không bị thần kinh thì sẽ
không bao giờ nghĩ có người đặt gốm màu đời Đường bên cạnh ti vi đâu.”

Hức, nói cũng phải…

Tiếp đó, thím Dương kể lại cho tôi tiểu sử bị trộm đầy thú vị của mỗi

một cổ vật trong căn phòng này. Nghe nói, có một tên trộm chuyên nghiệp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.