EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 69

Chung Nguyên lại bình thản chui vào trong túi ngủ, cởi áo khoác rồi

xách đai quần.

Tôi lưỡng lự nói: “Này… học trưởng Chung, anh có thể… haizz… tự

trọng một chút không?”

Chung Nguyên thắt lại đai chiếc quần thể thao, sau đó ngẩng đầu nhìn

tôi cười: “Cô nói cái gì cơ?”

Tôi nhăn nhó, không nói được lời nào. Ông trời ơi, thực ra tôi rất trong

sáng mà…

Lúc đó, Chung Nguyên bỗng dưng gọi: “Đầu Gỗ.”

“Gì?” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, khoảnh khắc đó, trông hắn rất nghiêm

túc, thực sự tôi không thể hiểu…

Chung Nguyên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt hắn càng lúc càng nghiêm

túc: “Nhìn sau lưng cô.”

Tôi bị bộ dạng của hắn làm cho phát sợ, run rẩy quay lại nhìn.

Dưới ánh đèn pin yếu ớt, một vật trong suốt trốn ở một góc trại. Chiếc

ba lô đã che mất vật đó, chỉ có một đoạn đuôi nhỏ lộ ra ngoài. Song chỉ cần
đoạn đuôi ấy thôi cũng khiến tôi nhảy tưng tưng, đó chính là một… con
rắn!

Tôi kêu lên một tiếng, sợ hãi lùi ra sau, vừa lùi vừa kêu la om sòm:

“Rắn! Rắn!”

Không gian trong trại rất hẹp, tôi không cẩn thận đã va vào Chung

Nguyên. Nhưng lúc đó tôi không nghĩ được nhiều, nỗi sợ hãi đã bao trùm
lấy tâm trí tôi. Tôi chỉ còn biết ôm chầm lấy hắn, toàn thân run rẩy.

Chung Nguyên lại không hề sợ hãi. Hắn vỗ vỗ lưng tôi, đắc chí cười

sung sướng: “Cô không cần phải sợ.”

Chó thì không cần phải sợ, nhưng là rắn, là rắn đó!

Lúc này, mọi người ở những trại xung quanh nghe được tiếng động từ

trại của chúng tôi, lũ lượt chạy đến hỏi han, hung hăng nhất vẫn là Linh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.