EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 86

thiên hạ có ông chủ nào lại ghét bỏ nhân viên chân to, chuyện này thật quá
vô lý.

Chung Nguyên dừng lại nhìn tôi, có vẻ không vui: “Vốn dĩ tôi muốn

xem cô biểu hiện thế nào rồi sẽ tăng tiền công cho cô, không ngờ mới có
ngày đầu tiên cô đã lạc nhịp.” Hắn nói, rồi không thèm để ý đến tôi, quay đi
chạy tiếp.

Tôi mất hết dũng khí, co cẳng chạy theo hắn: “Tôi đang chạy đây, tôi

không sợ chân to nữa…”

Chung Nguyên im lặng.

Tôi thở hồng hộc: “Anh… anh có thể chạy chậm một chút…” Đây chính

là lợi thế của những kẻ chân dài, đáng ghét. (>_<)

Chung Nguyên vẫn không nói gì, nhưng đã chạy chậm lại rất nhiều.

Tôi xúc động nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, phát hiện mắt hắn hơi khép

lại, mép hơi nhếch lên, giống như đang cười. Nụ cười đó không gian ác như
mọi khi, có gì đó tươi mát như không khí trong lành của buổi sớm mai.

Cho nên có thể nói, kẻ xấu nào cũng có lúc tốt bụng, Chung Nguyên

chính là một dẫn chứng sinh động cho điều đó.

Đương nhiên, dù thỉnh thoảng tốt bụng nhưng kẻ xấu vẫn là kẻ xấu.

Tôi nhận thấy ba kẻ vô lương tâm trong phòng vẫn tỏ ra bình thường với

mối quan hệ chủ tớ giữa tôi và Chung Nguyên, chí ít trong lời nói của họ ít
nhiều vẫn có chút đùa cợt. Nhưng ngoài họ ra, những người khác đã coi tôi
và Chung Nguyên là một đôi, đúng là tức đến méo cả mặt.

Tôi hỏi Chung Nguyên nên làm thế nào, hắn chỉ bình thản nói: “Chúng

ta hãy dùng thời gian để chứng minh cho họ thấy.”

Tôi thấy hắn nói cũng có lý. Ừm, lâu dần, những lời đồn đại kia sẽ

không còn nữa.

Nhưng tôi chưa kịp chứng minh, đã có người ra tay trượng nghĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.