EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 200

thương đó làm sao mà có. “Tại sao anh lại làm vậy, dạy em bơi quan trọng
lắm sao? Đều là lỗi của em, vì em mà anh bị thương nặng như thế, đều do
em." Tôi ôm anh, vùi đầu ở trong ngực anh lớn tiếng khóc thút thít.

"Bảo bối, đừng khóc, ngẩng đầu lên, anh không nhìn thấy mặt của

em." Giọng nói của Văn Thông có chút nôn nóng."Mau đứng lên, em dùng
sức níu anh như vậy làm cho anh sắp ngã xuống rồi."

Sau khi Văn Thông nói xong thì ngay lập tức có hiệu quả, tôi lập tức

buông tay ra, ngẩng đầu lên nhìn anh. Hai chân của anh vẫn còn ở trên đất,
lúc tôi ra sức ôm anh, nhất định là xe lăn di chuyển khiến hai chân của anh
không có lực chống đỡ nên trượt về phía trước, làm cho hai chân cong
xuống, lệch ra rồi ngã xuống đất, một tay của Văn Thông nắm chặt sườn xe
lăn bằng kim loại để giữ vững thăng bằng, xe lăn này của anh không có tay
vịn. Trong nháy mắt tôi buông anh ra, anh vội vàng dùng hai tay chống lên
xe lăn, chống mình lên, ngồi xong, đặt hai chân vào bàn đạp, cài dây băng
lại để cố định chính mình, bởi vì trên người có nước sợ ngồi không vững.
Làm xong những việc này, anh lại đưa tay kéo tôi ngồi trên đùi của anh, tôi
thật không dám ngồi trên đùi anh, xoay xoay người, liền nghe anh nghiêm
túc nói: "Ngồi vững, đừng động."

Nghe được mệnh lệnh của anh, dường như tôi là binh lính nhìn thấy

quan lớn, ngoan ngoãn dựa vào vai anh, không nhúc nhích, anh liền đẩy xe
lăn mang tôi ra khỏi hồ bơi trở lại phòng của anh.

Tới phòng, anh dừng xe lăn lại, tôi lập tức đứng lên, anh lại đi vào

phòng để quần áo cầm quần áo của tôi đưa cho tôi rồi nói: "Đi tắm nhanh
đi, đừng để bị cảm lạnh, thời tiết bây giờ còn chưa có ấm lên."

Tôi giống như người máy ôm quần áo đi về phía toilet ở bên ngoài.

"Đừng ra ngoài, tắm ở chỗ anh đi."

"Còn anh thì sao?" Tôi cẩn thận hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.