EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 227

"Không được, chân em đã chảy máu rồi, ở đây cũng không có dụng cụ

khử trùng, anh phải đưa em đến bệnh viện." Nói xong Văn Thông đẩy tôi
ngồi sang bên cạnh, lấy cặp nạng chống lên, có thể là do đứng lên quá
nhanh, nên thân thể anh lung lay muốn ngã xuống, anh vội vàng ổn định
mình, nói với tôi: "Em mau lấy cái áo khoác rồi đi, buổi tối ở đây có hơi
lạnh đó."

"Em không muốn đến bệnh viện."

"Nghe lời anh, không phải là em muốn anh đi lấy áo khoác cho em

chứ." Văn Thông kiên trì.

"Thật là bó tay với anh mà." Nói xong tôi lập tức nhảy lò cò để lấy áo

khoác.

"Em muốn ngồi xe lăn của anh không?"

Mới vừa đi ra thì nghe anh nói như vậy, dọa tôi sợ đến mức muốn ngồi

bẹp xuống đất luôn, nhanh chóng nói: "Anh tha cho em đi, anh chống nạng,
em còn ngồi xe lăn nữa. Em thấy hay là thôi đi."

Văn Thông lắc đầu một cái, cũng không tiếp tục ép tôi ngồi xe lăn

nữa, nói: "Anh không thể đỡ em được, nên em hãy vịn lấy cánh tay anh đi
nhé."

Nghe thấy Văn Thông nói như vậy, khiến cho trái tim tôi đau nhói

không thôi. Nhưng tôi bây giờ đã trở nên kiên cường hơn trước, nên tôi
không để anh thấy nước mắt của tôi. Tôi muốn dùng khuôn mặt tươi cười
của mình đối diện với anh.

"Được rồi, anh nên vịn tay em mới đúng. Nhưng mà, chân em không

cần đến bệnh viện đâu, chúng ta đến phòng y tế của khách sạn, băng bó một
chút là được rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.