EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 249

Chờ đến ki tôi trở lại, thì thấy Rosa đã chuyển sang ngồi bên cạnh Văn

Thông, chỉ còn hai người bọn họ thôi, Peter và Alan không thấy bóng dáng
đâu cả, tôi lập tức ngồi xuống bên cạnh Mr. Quinn, hôm nay ông ấy thật sự
rất vui mừng, lập tức đưa cho tôi một ly rượu chạm cốc với tôi, tôi nhìn
Văn Thông và Rosa, cũng không chú ý mình đang cầm cái ly gì, một hớp
uống hết luôn.

Tôi thấy hình như Rosa đang khóc, thấy Văn Thông đưa khăn giấy

cho cô ta, để cho cô ta lau nước mắt, còn dùng tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô
ta.

Tôi thật sự đã đúng, là tự nguyện cho bọn họ có cơ hội để nói chuyện,

nhưng trong lòng lại giống như bị đổ một bình ngũ vị vậy, nên tôi lại tìm
phục vụ muốn một ly rượu, một hớp nốc cạn, cứ như vậy tôi cũng không
biết mình đã uống mấy ly rồi, rốt cuộc cầm cự không nổi nên nhanh chóng
té xỉu.

Chuyện gì xảy ra tiếp theo, tôi chỉ mơ hồ biết rằng có người ôm tôi về

phòng, còn có âm thanh chóng nạng phía sau nữa, cũng có giọng nói lo
lắng của Văn Thông, nhưng tôi lại nghe không rõ anh đang nói gì. Mọi thứ
hỗn loạn lung tung sau đó thì trở nên rất yên tĩnh.

Thứ tôi uống rốt cuộc là loại rượu gì vậy, dạ dày tôi như bị lửa đốt

vậy, khiến cả người tôi nóng lên. Tôi đứng bật bật dậy rồi bắt đầu cởi quần
áo.

"Bảo bối, em làm sao vậy? Rất khó chịu sao?" Văn Thông đứng ở bên

cạnh tôi, một tay chống nạng, một tay đỡ tôi.

Chợt một hồi lửa giận bốc lên, tôi chợt đẩy anh một cái, miệng còn

hét: Văn Thông, anh ăn hiếp em, cái tên xấu xa này."

Khi tiếng hét của tôi chưa ngừng, tôi mơ hồ thấy Văn Thông ngã về

phía sau, hình như anh chỉ chống có một cây nạng, nên anh đã bị mất thăng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.