EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 328

"Anh đi đây."

Nhìn dáng vẻ Văn Thông chống nạng đi ra ngoài, hình như hôm nay

anh không được khoẻ, bước đi có vẻ cứng ngắc, nước mắt rơi xuống. Nhìn
anh đi lại khó khăn như vậy, mỗi bước đi, như dùng dao đâm vào tim tôi,
đâm đến chảy máu.

Sau khi anh đi, tôi đi một vòng quanh phòng làm việc của anh, còn

ngồi lên ghế làm việc của anh một lát, cảm giác thật giống như ngồi trong
lòng anh, khiến tôi lưu luyến không rời. Tiện tay cầm tấm hình chụp tôi đặt
trên bàn anh lên, đó là lần leo núi khi chúng tôi yêu nhau. Trên đầu còn có
kính râm Văn Thông tặng tôi.

Ngồi xe đến căn nhà cũ trên núi, tôi bảo lái xe dừng trước cửa nhà Văn

Thông, Văn Thông đã đưa cho tôi một chùm chìa khoá nhà anh, tôi mở cửa
bước vào.

Tới phòng khách, mắt tôi sáng lên, nhìn phòng khách Văn Thông đã

cho người trang hoàng lại, rất giống phong cách tôi thích, đằng trước ghế
sofa là một con khỉ Monchhichi siêu to đang ngồi mút tay cực kỳ đáng yêu,
tôi không nhịn được bước đến ôm nó lên hôn một cái, hình như Văn Thông
từng ôm con khỉ này, vì tôi ngửi được mùi hương của anh trên đó, khiến tôi
không cam lòng buông nó ra.

Nhưng tôi còn muốn nhìn qua nơi này nữa, tôi thả con khỉ xuống, đi

tới phòng Văn Thông, ha ha, cũng có màu hồng đào tôi thích, trên chiếc
giường đơn vàng nhạt có thêm hai cái gối màu hồng đào, tôi nằm xuống
giường, dường như còn mềm mại hơn trước nữa, rất thoải mái.

Nằm trên giường nhắm mắt lại tưởng tượng ra cảnh mình và Văn

Thông ôm nhau, nước mắt dần chảy từ khoé mắt. Từ trên giường, đi vào
phòng để đồ của Văn Thông, anh để trống một bên tường, chắc là giữ lại để
tôi treo quần áo, tôi đưa tay vuốt vuốt quần áo của Văn Thông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.