EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 335

Tôi thật sự không dám nghĩ tới sau khi tôi đi rồi, hôm nay sẽ xảy ra

chuyện gì, nếu đã đi rồi liền mặc cho số phận đi.

Hôm nay tôi giống như sống trong địa ngục, một mình đi tới đi lui

trong nhà, việc duy nhất khiến tôi có thể bình tĩnh một lát là ngồi trên ghế
sô pha ôm con Monch¬hichi, lúc tôi ra khỏi nhà liền tắt di động, bây giờ di
động đang ở trên bàn trước ghế sô pha, nó giống như một quả bom nhỏ, tôi
vốn không dám đụng vào nó. Bởi vì tôi có thể tưởng tượng ra có rất nhiều
cuộc gọi nhỡ.

Thật sự quá khó chịu, tôi liếc nhìn túi xách, rốt cuộc cũng tìm được

thứ tôi muốn, có thể giúp tôi ngủ yên, vội vàng đổ ra hai viên, thả vào trong
miệng trực tiếp nuốt vào. Ôm con khỉ cuộn tròn người ở trên ghế sô pha.

Lúc tôi tỉnh dậy hẳn là đã khuya, bởi vì trong phòng tối đen như mực,

tôi sờ soạng tìm công tắc, mở đèn, nhìn đồng hồ đeo tay đã tám rưỡi tối rồi.

Do dự hồi lâu, tôi dùng điện thoại trong nhà bấm gọi về nhà, điện

thoại tút hai tiếng đã có người nhận, nhưng tôi không lên tiếng.

"Là Văn Ý sao?" Giọng nói của mẹ.

Im lặng một lát, tôi rụt rè trả lời: "Dạ, chính là con."

"Bảo bối, rốt cuộc con ở đâu vậy, cha em rất lo lắng cho con."

"Con ở Đại Đàm." Nghe giọng nói lo lắng của mẹ, tôi không nhịn

được mà khóc lên.

"Bảo bối, con cứ ở đó, mẹ và cha con lập tức tới đó."

"Dạ." Để điện thoại xuống, tôi ngồi chờ trên ghế sô pha. . . . .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.