Tôi ngoan ngoãn ngồi đối diện bọn họ, từ lúc gặp lại tôi cha vẫn
không nói gì, vẻ mặt đều là nghiêm túc, nhưng lúc mẹ gọi, tôi nhìn thấy
được một chút quan tâm.
Yên lặng một hồi, cuối cùng cha cũng mở miệng nói: "Văn Ý, cha đã
xem thư con để lại, bây giờ cha muốn hỏi một câu con rốt cuộc có yêu Văn
Thông không?"
"Yêu, con thật sự yêu anh ấy, hơn nữa rất yêu." Tôi vội vàng nói.
"Vậy tại sao con làm như vậy chứ? Cha không hiểu." Cha nghiêm túc
nói.
"Bởi vì bây giờ con nhìn Văn Thông liền nghĩ tới dáng vẻ bây giờ của
anh ấy là do con tạo thành, con cảm thấy rất khó chịu và cũng không hít thở
nổi, bây giờ con thật sự rất sợ khi gặp anh ấy."
"Nhưng con có nghĩ tới hay không, hôm nay con làm như vậy sẽ mang
đến cho Văn Thông chao nhiêu tổn thương đây? Bảo bối."
". . . . . ."
"Con gái, hôm nay con làm như vậy thật sự quá ích kỷ, nếu con nhìn
thấy vẻ mặt của Văn Thông lúc đó, cha cam đoan con nhất định sẽ hối
hận." Trên vẻ mặt nghiêm túc của cha có thêm sự áy náy.
Nghe cha nói như vậy, lòng của tôi đau đớn dữ dội giống như bị đâm
một dao.
"Đúng vậy, bảo bối, hôm nay mẹ mới biết Văn Thông yêu con nhiều
như vậy, mẹ nhìn thấy mà cũng đau lòng khổ sở, một đứa nhỏ thật tốt, con
gái, con thật sự làm quá đáng." Mẹ cũng ở một bên nghiêm túc nói.
Lòng của tôi đau đớn dữ dội lần nữa.