EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 367

"Anh, anh tha cho bảo bối của em đi." Văn Thông đẩy xe lăn đến bên

cạnh chúng tôi, anh cũng gọi là "anh" giống tôi, tôi cảm thấy vô cùng cảm
động.

"Có người không nỡ kìa. Em gái." Anh họ còn nói đùa.

"Đừng nghịch nữa, anh, chúng ta đi đến phòng bệnh của Văn Thông

với anh ấy đi."

Tôi vội vàng dùng giọng điệu nghiêm túc đi vào chủ đề chính.

"Đúng đấy, mau ra khỏi phòng đi." Bác sĩ Lưu đứng bên cạnh cũng

nói giúp tôi.

"Chú Lưu vẫn hiểu ý cháu nhất." Tôi vui vẻ nói.

"Chú đang lo cho chồng cháu." Bác sĩ cũng bắt chước anh họ trêu tôi,

một câu chồng cháu khiến tôi đỏ bừng mặt, nhưng tôi lại không phản bác
lại, sự ngầm thừa nhận của tôi làm Văn Thông rất vui, cười tươi.

Bốn người chúng tôi mang theo tâm trạng vui vẻ, đưa Văn Thông tới

phòng bệnh của anh.

Tình trạng eo hiện giờ của Văn Thông không thể ngồi lâu, cho nên

chúng tôi đều bắt anh phải nằm trên giường, trò chuyện một lúc, anh họ và
bác sĩ Lưu cùng nói có việc phải đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người
chúng tôi.

Nhìn Văn Thông lúc này, đã đổi sang mặc quần áo bệnh viện, đây là

lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ gò bó như thế này của Văn Thông, khẽ
giật mình nhìn anh, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Văn Thông tóc dài
nằm trong một phòng bệnh khác không có tôi, cảnh tượng rất mờ nhạt, vì
muốn nhìn rõ ràng, tôi không kìm được hơi híp mắt lại nhìn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.