EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 37

"Ừ, tôi biết."

"Vậy sao anh không nói cho tôi biết?"

"Thưa cô, tôi nào dám nói chứ, tôi nghĩ nếu tôi nói ra, nhất định cô sẽ

nghĩ tôi có ý xấu muốn tiếp cận cô ngay." Anh ta cười nói.

"Vậy anh định lúc nào mới nói cho tôi biết?" Tôi hỏi tiếp.

"Thật lòng thì, tôi thật sự không biết phải làm thế nào để nói cho cô

biết nữa, vẫn chưa nghĩ kỹ." Anh ta thành khẩn nói.

"Không ngờ rằng hôm nay chúng ta lại gặp nhau há?" Tôi cười hỏi.

"Đúng vậy, đúng là người tính không bằng trời tính mà, còn tạo hoàn

cảnh thích hợp nhất để cô biết được sự thật này." Anh ta cười, nụ cười của
anh ta rất đẹp.

"Đừng nói chuyện nữa, mau đến ăn cơm thôi." Là giọng của mẹ từ

phòng ăn truyền tới.

"Chúng ta đi ăn cơm thôi." Tôi đứng lên.

"Được." Lương Văn Thông cầm cặp nạng từ bên cạnh ghế sofa sang,

dùng sức chống tay muốn đứng dậy, nhưng chống vài lần vẫn không được,
có thể là do ghế sofa nhà tôi quá mềm.

"Để tôi đỡ anh được không?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Được, làm phiền cô." Tôi không nhận ra điều gì khác thường qua

giọng nói của anh ta, nhưng khi tay của tôi chạm vào eo để dìu anh ta đứng
dậy, rõ ràng tôi cảm nhận được cơ thể anh ta bỗng nhiên run lên.

Đến khi anh ta chống gậy đứng vũng rồi, mới khẽ cười với tôi, nhẹ

giọng nói: "Cảm ơn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.