EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 389

I need you – anh cần em

I need you for¬ev¬er ba¬by – anh mãi mãi cần em baby

You and me – em và anh

Đây chẳng phải là điều tôi luôn ước muốn sao? Thật ra tôi yêu Văn

Thông vẫn luôn ở trong sự sùng bái, nhớ lại lúc chúng tôi ở chung, hình
như tôi chưa từng nghiêm túc nói với anh một câu "Em yêu anh."

Lúc tôi vừa ra khỏi phòng bệnh, Văn Thông nói thẳng ra với tôi. "Anh

yêu em", nhưng tôi vẫn không nói ra ba chữ này.

Tôi cầm xấp giấy có chữ viết, hình vẽ và lời bài hát của Văn Thông để

lại cho tôi, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, tôi chợt cảm thấy có vài lời tôi muốn
nói với Văn Thông, với lại phải nói ngay bây giờ.

Cầm di động lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã là một giờ sáng, sao gọi cho

anh đây? không được, bây giờ không nói, hôm nay tôi chắc chắn không ngủ
được, làm sao bây giờ, suy nghĩ một chút, tôi liền gửi tin nhắn.

"Em chỉ muốn nói với anh, thật sự phải nói với anh, em yêu anh."

Quản anh có tắt máy hay không, tôi ấn nút gửi đi, sau đó đi vào toilet.

Lại đi tới giường nằm xuống, nhìn di động bên gối, cầm lên nhìn, tôi

cũng không kỳ vọng nó có phản ứng gì, đúng lúc này tôi ngây ngẩn cả
người vì tôi nhìn thấy có tin nhắn mới, nhìn thời gian là năm phút sau khi
tôi gửi tin nhắn, chính xác là chưa đến năm phút đồng hồ, là tin nhắn của
Văn Thông.

Trong lòng tôi thấp thỏm lo lắng, tay run run ấn nút mở tin nhắn.

"Anh cũng yêu em, mà còn vô cùng yêu em."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.