EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 391

Phía bên kia im lặng một hồi, tôi chờ một lúc lại càng mất hứng, nói

tiếp.

"Sao gọi tới mà không lên tiếng?"

"Bảo bối, đừng giận, là anh." Giọng nói dịu dàng của Văn Thông.

"Em biết là anh."

"Là anh không tốt, không ngủ sớm, nhưng anh thật sự không thích

không khí ở bệnh viện, với lại anh rất nhớ em, làm sao cũng không ngủ
được ."

Tôi nghe anh nói xong cũng không biết nên nói cái gì.

"Bảo bối, em vẫn còn nghe chứ?"

"Ừ, em đang nghe." Dừng lại một chút tôi lại nói tiếp:

"Em cũng rất nhớ anh, thật sự rất nhớ. Đều là lỗi của em, để anh ở lại

bệnh viện một mình." Nói xong, giọng nói của tôi lại nghẹn ngào.

"Bảo bối, đừng khóc, em khóc anh không thể ngẩn người ở đây được

nữa, ngoan." Văn Thông nhỏ giọng dỗ dành tôi.

"Anh đọc xong tin nhắn cảm thấy rất vui, bây giờ chúng ta ai cũng

không cần suy đoán lung tung nữa, đều nhanh chóng đi ngủ, được không?"
Văn Thông dịu dàng nói tiếp.

Tôi tưởng tượng ra bộ dáng nói chuyện của anh, mỉm cười hạnh phúc.

Bây giờ chuyện tôi phải làm là không khóc nữa, vì tôi biết nếu khóc

nữa thì kết quả sẽ là Văn Thông lén rời khỏi bệnh viện chạy đến đây, thắt
lưng bị thương của anh sao có thể chịu được hành hạ như vậy, nói vậy tôi
lại thêm một tội nữa rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.