EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 390

Đơn giản mười chữ nhưng lại mạnh mẽ đụng vào lòng của tôi, đánh

tan những vướng mắc trong lòng tôi, bây giờ tôi hận không thể lập tức bay
đến bên cạnh anh. . . .

Nước mắt của tôi lại rơi, mang theo quá nhiều sự hối hận, nếu hôm

trước tôi không chạy trốn, bây giờ tôi hẳn là ở bên cạnh anh đúng không?
Nhưng bây giờ thì sao? Đều do mình không hiểu chuyện, lại làm Văn
Thông phải vào bệnh viện.

Nghĩ tới đây, tôi thật sự muốn cho mình một cái tát, cái gì gọi là đang

ở trong phúc mà không biết phúc, đây không phải là tôi sao?

Lúc tôi đang hối hận tđột nhiên nhớ tới bây giờ đã mấy giờ rồi, sao

anh còn chưa ngủ mà vẫn nhắn tin lại cho tôi, vội vàng gửi tin nhắn vặn hỏi
anh.

"Tại sao muộn rồi mà vẫn chưa ngủ? Như vậy không ngoan!!!" Cho

anh ba dấu chấm than thật to và biểu tượng vẻ mặt tức giận, không cho anh
một vẻ mặt vui nào, mặc dù vậy nhưng anh vẫn nói dễ nghe với tôi.

Mọi thứ khôi phục lại sự yên tĩnh, tôi nghĩ anh chưa ngủ cũng không

dám nhắn tin lại cho tôi, vì biểu tượng vẻ mặt đó của tôi đã tức giận đến
mức đỏ lên, nhất định có thể hù dọa anh.

Lúc tôi đang hả hê, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này

không phải là tiếng chuông thông báo tin nhắn, mà là tiếng chuông điện
thoại.

Cầm lên không cần nhìn cũng biết là ai gọi tới, chưa đợi anh nói

chuyện thì miệng của tôi đã bắt đầu bắn phá rồi.

"Ngài Lương Văn Thông, anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Tại

sao còn chưa ngủ? Anh một chút cũng không yêu quý thân thể của mình."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.