EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 395

"Thật xin lỗi, bảo bối, anh không biết em còn đang ngủ, em nghỉ thêm

một lát đi, anh bảo tài xế tới đón là được rồi."

"Không được, Lương Văn Thông, anh nhất định phải chờ em, em là

người đưa anh vào bệnh viện, thì em nhất định phải đưa anh ra." Tôi la to,
nhưng giọng nói lại cực kỳ nghiêm túc.

"Được rồi, anh chờ em, nhưng mà em không cần gấp đâu." Giọng của

Văn Thông dịu dàng đi rất nhiều, ngược lại anh bắt đầu không ngừng an ủi
tôi.

"Anh chờ em." Cúp điện thoại tôi vội vọt vào toilet, sau đó rất nhanh

lại chạy đến phòng thay đồ, tùy tiện lấy đại cái váy nào đó rồi mặc lên, tiếp
đến tôi chạy xuống lầu, lúc ra cửa, thiếu chút nữa đã đụng phải mẹ tôi đang
đi vào, tôi vội vàng ôm mẹ mình, trong miệng không ngừng nói xin lỗi.

"Bảo bối, sao con hấp tấp như vậy? Muốn đi đâu à." Mẹ kéo tôi lại

hỏi.

"Con đến bệnh viện đoán Văn Thông xuất viện." Nói xong cũng chạy

ra ngoài.

"Con vội vàng như vậy làm sau lái xe được, vừa đúng lúc tài xế của

nhà chúng ta cũng ở đây, con đi đoán Văn Thông về đây đi, mẹ nói vú Lâm
chuẩn bị một vài món hai đứa thích ăn." Mẹ tôi ở phía sau lớn tiếng nói.

Tôi không trả lời, vội vàng chui vào xe thật nhanh, thúc giục tài xế

nhanh lái xe tới bệnh viện St. Paul.

Cũng may bây giờ là buổi trưa, trên đường xe cũng không nhiều lắm,

không bao lâu sau chúng tôi đã tới bệnh viện, bảo tài xế lái xe về, tôi vội
vàng bay nhanh ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.