Nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra tình cảnh Văn Thông mới vừa lên bậc
thang cấp, lần này tôi không có cảm giác được chút đau lòng nào, mà là
lòng tràn đầy kích động. Từ lần tôi vô tình gặp được Văn Thông ở trên
chuyến bay trở về từ nước Mĩ, đến mỗi một lần chúng tôi gặp mặt, rồi đến
khi chúng tôi yêu nhau. Trong mắt tôi, Văn Thông vĩnh viễn đều mặc vô
cùng sang trọng, cho tới bây giờ cũng sẽ không qua loa, mỗi lần dùng gậy
cũng sẽ phối hợp sao cho hài hòa với trang phục. Nhưng hôm nay anh lại
ngồi dưới đất ở trước mặt của tôi, dùng tay leo lên mấy bậc thang đáng ghét
này, hoàn toàn vứt bỏ dáng vẻ anh chú trọng, đây là đang tỏ rõ tình cảm của
anh với tôi sao?
Tôi thật là muốn lớn tiếng nói với anh:
"Văn Thông, anh yêu, em đã cảm nhận rõ một câu kia, có thể gặp
được anh trong biển người mênh mông, thật đúng là may mắn của em."
Nghĩ tới đây, tôi vui vẻ cười khanh khách ra tiếng.
"Bảo bối, chuyện gì làm cho em vui vẻ như vậy?" Văn Thông nhẹ
giọng hỏi.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy cực kỳ vui vẻ."
"Vui vẻ là được rồi, làm cho em vui vẻ chính là nguyện vọng lớn nhất
của anh."
Nghe được lời của anh, vốn tâm đang kích động lại nổi lên một sóng
lớn hạnh phúc, tôi cảm thấy mình tựa như là một cá heo nhỏ vui vẻ truy
đuổi bọt sóng này, vội vàng vươn tay ôm hông của Văn Thông, để cho
mình và anh dán càng thêm chặt một chút, bởi vì anh chính là thứ tôi muốn
truy đuổi.
Đang lúc tôi còn đắm chìm trong ngọt ngào, lại phát hiện Văn Thông
đang lặng lẽ sử dụng một cái tay khác của anh chống mặt đất.