EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 425

"Cám ơn người, dì." Trên mặt Văn Thông xuất hiện đỏ ửng, ngượng

ngùng nói.

"Thiệt là, con gái bảo bối, làm sao con có thể để cho Văn Thông ngồi

dưới đất hả? Tại sao không vào trong nhà ngồi." Mẹ oán giận nói tôi.

"Con đi ra ngoài quá gấp, không có lấy chìa khóa." Cúi đầu nhỏ giọng

nói, giống như là người bạn nhỏ phạm sai lầm.

"Vậy con không thể gọi điện thoại cho mẹ sao? Buổi trưa nhìn thấy

con hấp tấp. Con xem con đi, giày cũng có thể mang mỗi chân một chiếc,
con thật là có bản lãnh." Mẹ còn tiếp tục quở trách tôi.

Văn Thông nhìn tôi đứng sững sờ ở cửa, liền vội vàng nói với mẹ:

"Dì, đừng trách Văn Ý, là cháu yêu cầu ngồi trên đất, không có liên quan
đến cô ấy."

Mẹ thấy Văn Thông đang nói giúp tôi nên cũng không lên tiếng, như

thế nào đi nữa thì Văn Thông cũng không phải là một đứa bé mới ra xã hội
giống như tôi. Anh đã là người lớn, còn là một danh nhân, hơn nữa người
con rể trước mặt này còn là một người không thể đánh mất, mẹ thế nào
cũng muốn cho anh mặt mũi, vẫn rất khách khí nói với anh:

"Văn Thông, mau vào nhà đi, bây giờ cháu không thể ngồi lâu được."

Mẹ đi mở cửa trước, thời điểm đi qua bên cạnh tôi còn cưng chiều vỗ

một cái, nói khẽ với tôi:

"Có người nói chuyện thay con nha. Bảo bối."

Nghe được lời nói nhỏ của mẹ, tôi cười vui vẻ, còn nhíu lông mày với

Văn Thông, thử nhe răng, còn giật giật cái cổ nhỏ của tôi giống như người
cương thi lúc khiêu vũ. Một loạt động tác của tôi chọc cho Văn Thông cười
ra tiếng, nhưng lại sợ mẹ cười anh, liền liều mạng chịu đựng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.