"Chúng ta ngồi như vậy, eo của anh chịu được sao?" Tôi nâng thân thể
lên để giảm bớt gánh nặng cho anh.
"Yên tâm đi bảo bối, không có chuyện gì, có thể ngồi ở cửa nhà với
em, cảm giác như thế thật rất không tệ."
"Em cũng cảm thấy vậy, nhưng mẹ đi nơi nào rồi? Là bà nói em đón
anh về nhà, còn nói làm món ăn ngon cho anh mà, sao lại không thấy bóng
dáng."
"Anh thấy chắc là đi mua đồ, bởi vì dì Lâm cũng không ở nhà." Văn
Thông nói rất chắc chắn.
"Ai u, sao hai người các con lại ngồi dưới đất, ta và dì Lâm mới vừa đi
siêu thị mua một ít thức ăn." Mẹ từ xa đã lớn tiếng nói.
Nghe được mẹ nói, lập tức bĩu môi với Văn Thông, còn giơ ngón tay
cái lên để bày tỏ sự bội phục của tôi với anh.
Văn Thông gật đầu đắc ý với tôi một cái, liền bắt đầu lui thân thể mình
về phía sau, lại dùng tay kéo chân trở về, thả hai chân đến gần thân thể,
cũng nhỏ giọng nói với tôi:
"Bảo bối, làm phiền em đẩy xe lăn tới sau lưng anh."
Tôi theo chỉ thị của anh lấy xe lăn, nhấn BRAKE, dừng xe lăn ở phía
sau, vị trí bảo đảm an toàn.
Văn Thông quay lại gật đầu với tôi một cái, hai tay chống hai bên xe
lăn, cánh tay dùng sức chống thân thể mình lên, lúc này mẹ cũng đi tới
trước mặt anh, vội vàng lấy tay che chở hông của Văn Thông, để cho anh
ngồi xuống ở trên xe lăn.