"Văn Thông, anh có muốn đến khách phòng nằm một lát không?" Tôi
đi đến bên cạnh của anh để hòa hoãn bầu không khí một chút.
"Đúng rồi, Văn Thông cháu đi nghỉ ngơi một chút đi, ngồi thời gian
dài như vậy." Mẹ cũng phụ họa ở ngay bên cạnh.
"Không cần, cháu có thể ngồi ở trên ghế sofa."
"Không cần nằm một chút sao?" Tôi nhìn anh, lần nữa hỏi thăm.
"Thật sự không cần." Liền bốn chữ, tôi lại có thể cảm giác được kiên
định và không thể thay đổi của anh.
Đây chính là vẻ bề ngoài của Văn Thông mà tôi biết, cho tới bây giờ
cũng sẽ không để bản thân có vẻ không giống người thường. Tôi tôn trọng
quyết định của anh, liền đi qua, nhẹ giọng nói:
"Để em giúp anh, như vậy sẽ làm em thoải mái hơn một chút."
Văn Thông nhìn nhìn tôi, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Khi tôi giúp anh
dời từ ghế xe lăn ngồi đến trên ghế sofa xong, Văn Thông tỏ ra rất lúng
túng, chắc là bởi vì ở trước mặt mẹ tôi, liên tục đều cần tôi phải trợ giúp,
những chuyện này nhất định sẽ làm cho anh cảm thấy rất bất lực.
"Mẹ, người cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, bận rộn suốt cả buổi chiều,
còn mua nhiều thức ăn như vậy." Tôi vội vàng nói với mẹ.
"Ừ, được. Mẹ đi nghỉ ngơi, Văn Thông cháu tùy tiện ngồi." Mẹ nói
xong liền đi lên lầu.
Trong nội tâm của tôi đang âm thầm cười mẹ, đây là lần đầu tiên nhìn
thấy mẹ không nói chuyện. Còn vội vội vàng vàng.
Nhìn mẹ đã lên lầu rồi, liền đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Văn
Thông, nhìn anh.