"Vậy anh không để cho em uống, em lại ngủ không yên, anh lại không
có ở bên cạnh em, cũng không thể cứ mở to mắt nhìn trời thôi."
Do tôi đánh trả mãnh liệt, Văn Thông không nói chuyện nữa, cũng
không đến ôm tôi giống như bình thường, chỉ một mực yên lặng mà nằm ở
phía sau của tôi.
Anh trầm mặc ngược lại khiến trái tim của tôi bắt đầu nhảy loạn, có
cảm giác lo lắng.
"Làm sao vậy, chồng ơi, sao không để ý tới em hả?" Xoay người lại,
mặt hướng về phía anh, còn dùng tay sờ sờ mũi cao của anh.
Anh giơ tay lên, giữ tay tôi ở trong lòng bàn tay, thật chặt, vẫn không
nói chuyện.
Tôi cảm nhận được vết chai cứng rắn trong lòng bàn tay anh, nó giống
như một cây kim châm mạnh mẽ đâm vào tim, khiên cho mình càng thêm
kiên định muốn sinh hoạt chung một chỗ với anh.
"Tinh Tinh, anh không nói chuyện với em, em lại buồn ngủ." Tôi bắt
đầu sử dụng bí quyết hữu hiệu nhất đối với anh.
Rốt cuộc thì anh không gắng gượng được nữa, nhẹ nhàng kéo tôi vào
trong ngực của anh, ở trong ánh mắt anh tôi nhìn thấy được tình cảm dịu
dàng chất chứa ở chỗ sâu, tuy nhiên nó cho tôi cảm giác an toàn vô hạn,
dưới ngọn đèn mờ ảo, tôi nhìn hai mắt anh, cũng thấy được chính mình từ
trong con ngươi của anh, chúng tôi chỉ im lặng hòa hợp ở cùng một chỗ
như vậy.
Tựa đầu ở trên ngực anh, nghe anh, tiếng tim đập mạnh mẽ của người
đàn ông, ngửi mùi thơm ngát tản ra từ trên người anh, tôi đắm chìm trong
âm thanh trong hương thơm này, từ từ nhắm hai mắt của tôi lại, nhưng vào
lúc này tôi nghe thấy giọng nói dễ nghe của anh: "Bảo bối, anh không hy