thấy hô hấp của Văn Thông ở bên cạnh trở nên đều đều, trầm ổn, tôi lại mở
hai mắt ra đưa mắt nhìn anh đến trời sáng, kéo dài như vậy nữa, tôi trở nên
cực kỳ thon thả, thế nhưng lần này tôi cũng không dám khoe khoang tôi
mảnh mai với bên ngoài, mà mặc một số quần áo to lớn để che giấu thân
mình.
Chịu đựng như vậy nhất định sẽ không qua cửa được, tôi chỉ không
dám nói với Văn Thông, một tuần lễ ở nhà tôi vài ngày, Chủ nhật ở chỗ anh
bên này, rốt cuộc tôi vẫn vi phạm cam kết của mình với Văn Thông, lại bắt
đầu dựa vào thuốc ngủ để giúp mình ngủ, nói như vậy, chính là Chủ nhật
không ngủ, tôi cũng có thể chịu đựng nổi.
Hôm nay lại là cuối tuần, tôi ngủ dậy liền chạy xuống giường, kéo
màn cửa sổ ra nhìn tình hình thời tiết, bên ngoài mưa phùn liên tục rơi
xuống, xem ra kế hoạch của chúng tôi lại phải thay đổi, vốn là tôi hẹn Văn
Thông, đi công viên ở đỉnh núi mà chúng tôi hẹn hò lần đầu tiên một chút,
bởi vì suốt một tuần lễ chúng tôi đều từ trong nhà đến công ty, cũng không
có hít thở không khí trong sạch, nhưng trời mưa, Văn Thông có thể không?
Trong lòng tôi đánh trống.
Đi ra khỏi phòng của tôi, liền nghe được ba ba lớn giọng gọi tôi ở lầu
dưới, bước nhanh xuống lầu thì thấy Văn Thông đã đứng ở cửa nhà tôi, anh
mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh dương, dưới chân là giày thể thao
màu trắng, nhìn thấy tôi, dừng lại, mỉm cười nói với tôi :
"Bảo bối, em dậy thật là muộn, anh ở nhà thật sự có chút chờ không
kịp, nên chạy đến tìm em."
"Rất trễ sao?" Tôi thuận miệng hỏi, trong lòng lại nhảy ra một câu,
anh có biết em mới ngủ mấy giờ không, những lời này làm cho tôi sợ hết
hồn, tôi đang oán trách ư, không thể như vậy, ngay sau đó trên mặt hiện ra
nụ cười ngượng ngùng.