vọng em phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ." Trong giọng nói du dương
tràn đầy yêu cầu nghiêm túc.
Tôi lặng lẽ gật đầu một cái.
"Đều do anh quá bận rộn, không có thời gian ở cùng em, anh thật sự hi
vọng mỗi ngày em đều có thể có sweet dream."
"Muốn vậy cần phải có anh ở bên cạnh của em." Trong giọng nói của
tôi cũng đầy kiên định.
"I will."
Anh trả lời khẳng định, đương nhiên hôm nay tôi cũng ngủ rất vững
vàng ở trong ngực của anh.
***
Ngày kế tiếp, cuộc sống của chúng tôi đã trở lại giống như trước kia,
tôi và Văn Thông cùng đi làm, lúc nghỉ ngơi, Văn Thông còn đi theo tôi
xem phim mà tôi thích, ăn món tôi thích, nhưng hiện tại tôi thích nhất chính
là ở nhà cùng anh, yên ổn trải qua, cùng nhau xem đĩa chúng tôi mua về, có
lúc, tôi còn ép buộc anh và tôi xem phim Hàn một chút, hơn nữa tôi muốn
xem bản gốc, nhưng nghe không hiểu tiếng Hàn, nhất định phải xem phụ
đề, nhưng tiếng trung của Văn Thông chỉ giới hạn ở giai đoạn nghe, nói,
biến thành chữ viết, anh sẽ biến thành em bé cảu vườn trẻ Đại Ban, thường
sẽ ngây ngốc nhìn tôi, lúc thì khóc, lúc thì cười. Mỗi khi tôi thấy được vẻ
mặt đầy dấu hỏi lớn của anh, tôi sẽ nhào tới trên người của anh, véo mặt
của anh.
Chuyện duy nhất khiến cho tôi lo lắng, chính là hiện tại tôi càng ngày
càng sợ đến buổi tối, mất ngủ là chuyện tôi không khắc phục được, nhưng
tôi lại đồng ý với Văn Thông không uống thuốc ngủ, đây cũng không phải
là một chuyện dễ dàng, gần như mỗi ngày đều giả vờ ngủ, đến lúc nghe