"Những thứ này đưa cho chị, là những thứ mà em cất giữ trong thời
gian qua." Bính Bính lấy ra một sấp tài liệu từ trong ba lô của cậu bé.
"Đây là cái gì vậy?" Tôi tò mò hỏi.
"Chị trở về xem đi." Cậu bé giống như một tiểu đại nhân (đại nhân ở
đây chỉ quan lớn), nghiêm túc nói.
Tôi bị dáng vẻ nghiêm túc của Bính Bính dẫn dụ, vừa vào cửa phòng
liền không kịp chờ đợi mở túi tài liệu ra, bên trong là một quyển tạp chí
thương mại châu Á, tôi hơi mơ hò, sao người bạn nhỏ này lại xem loại tạp
chí đây? Cẩn thận liếc nhìn tựa đề tạp chí. Nhìn một chút, tôi tròn to hai
mắt, bởi vì tôi thấy được Thomas Leung, (Đây vốn là tạp chí Anh văn),
nhanh chóng lật tới trang kia, đôi mắt của tôi mở càng lớn, miệng cũng trở
thành hình 0.
Cho nên nơi này có hình Văn Thông , thật to, nhìn qua không phải là
bị chụp ảnh, hẳn là chụp ở khoảng cách gần ngay chính diện, đầu óc của tôi
tê cứng, dừng chốc lát, bắt đầu cẩn thận xem báo, rốt cuộc nhìn đến chuyện
tôi phải biết.
Phóng viên:
"Lương tiên sinh, thật sự rất vinh hạnh khi có được sự đồng ý của anh,
để cho chúng tôi chụp được tấm hình của quý báo này, bởi vì chúng tôi
cũng biết cho tới bây giờ anh sẽ không lưu lại bất kì bóng dáng của anh ở
trên truyền thông.
Thomas Leung
"Bởi vì tôi muốn cho một người đang ở phương xa, có thể gặp người
của tôi nhìn thấy tôi ."