tay đầy thịt của nó nắm lấy một cái tay cũng mập mạp bên cạnh, liếc mắt
nhìn cánh tay mèo mập, dáng vẻ mèo con này ngủ ngốc nghếch thật sự
đáng yêu, khóe miệng còn có một giọt nước nhỏ, nước miếng. Lần này anh
vẽ vô cùng nghiêm túc, cũng có thể làm cho người cảm thấy mèo nhỏ lông
xù.
Lật một tờ, một tờ, thấy được chúng tôi gặp lại ở nhà hàng, vô tình
gặp được trong nhà, cuộc hẹn đầu tiên, (bên trong bao gồm đi dạo trên đỉnh
núi, cùng đi ăn tối, xem phim), phòng làm việc liên hoan, lần đầu Văn
Thông gọi tôi là bảo bối, cũng để cho tôi quấn anh giống như bánh chưng,
hai con mèo một con mặc áo khoác con khỉ, một con mặc áo khoác tinh
tinh.
Thấy những thứ này, giờ phút này tôi quên đi khẩn trương, cho nên
không nhịn được nở nụ cười không thích hợp với thời điểm.
"Joyce, Văn Thông như thế nào?" Tôi nghe đến tiếng của anh Văn Trí,
ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ấy đi nhanh một mạch tới bên cạnh tôi.
"Anh ấy đang bên trong, vẫn chưa có người nào ra ngoài nói với em."
Tôi đứng lên, có chút ngây ngô đáp lời anh.
Chắc chắn nét mặt của tôi cũng làm cho anh Văn Trí lắp bắp kinh hãi,
anh ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của tôi , nói: "Em đừng khẩn trương quá,
Joyce, anh đi xem một chút."
Tôi cũng ôm áo khoác và gậy của Văn Thông cùng đi theo, đúng lúc
này có tiếng bác sĩ nhanh chóng đi ra từ trong phòng cấp cứu.
"Người thân của Thomas le¬ung có ở đây không?"
"Là tôi." Anh Văn Trí lập tức trả lời.