Tây Mễ cúi người xuống liếc nhìn giá tiền trong quầy thủy tinh, cẩn
thận đếm, bốn con số, cái đầu nhỏ lập tức lắc thành cái trống: "Quá mắc,
chúng ta mua cái khác được không?"
"Tiền ký sổ, sau này trả." Ứng Khúc Hòa nhếch môi, nhưng dáng vẻ
lại không có chút ấm áp nào, "Có áp lực mới có động lực, đây là một
phương pháp kích thích ý chí chiến đấu của cô."
Tây Mễ sắp khóc tới nơi, suýt chút nữa quỳ xuống ôm lấy đùi anh hô
câu "Ba tha mạng".
"Thầy ơi, tôi rất có ý chí chiến đấu, giấc mơ của tôi là trở thành bếp
trưởng, tiền lương một năm là 60 vạn." Vẻ mặt Tây Mễ kiên định dựng
thẳng ngón tay lên, "Thật sự, lừa anh tôi là con cún ngốc."
"Lương một năm 60 vạn cô đã thỏa mãn rồi sao?" Ứng Khúc Hòa nắm
lấy bả vai cô, dẫn tới một tủ giầy khác, chỉ vào một đôi giày bên trong,
cách tấm thủy tinh chỉ chỉ vào bên trong,"Đôi vừa rồi động lực quá ít, đôi
này."
Tây Mễ tiến lại gần tấm thủy tinh, lại cẩn thận đếm, năm... năm con
số.
"Đủ rồi đủ rồi... Động lực của tôi đủ rồi..." Chân của cô hơi co rút như
nhũn ra, lồng ngực khó chịu muốn ói ra máu, "Thầy Ứng, tôi cảm thấy đôi
giày có bốn con số vừa rồi mang đến năng lượng động lực rất đầy đủ cho
tôi, đôi giày năm con số này dư thừa rồi."
Ứng Khúc Hòa xoay người đưa một cái card cho nhân viên bán hàng,
chỉ vào hai đôi này: "Gói hai đôi này lại cho tôi."
Tây Mễ hộc máu phun ra xa ba mét.
#bàn về một thầy giáo phá của học trò không có chút động lực#