EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 227

Ba giờ sáng ngủ, sáu giờ sáng dậy, Nam Tinh bắt đầu lên cơn sốt.

Hôm qua Tây Mễ đã bị Nam Tinh hành hạ đến cả người đau nhức, cô

bảo Quý Đông Lâm cõng Nam Tinh xuống lầu, thằng nhóc bĩu môi lùi về
sau: "Tôi tay trói gà không chặt, sao có thể cõng bà điên này?"

Tây Mễ thở phì phì chống nạnh: "Quý Đông Lâm, anh có chút phong

độ đàn ông được không?"

"... Được được được." Quý Đông Lâm không mấy tình nguyện cõng

Nam Tinh xuống lầu, lại tự mình đưa đến bệnh viện. Tây Mễ bị dày vò một
đêm đã mệt đến mức không chịu nổi, ngồi ở trên ghế hành lang bệnh viện
dựa tường bắt đầu ngủ gật.

Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại cô phát hiện mình tựa lên vai Quý

Đông Lâm, vội vàng ngồi thẳng người, dụi mắt hỏi: "Nam Tinh sao rồi?"

"Tài xế của cô ta mang đi rồi."

Tây Mễ kinh ngạc: "Hả? Đã đi bao lâu rồi?"

Quý Đông Lâm: "Khoảng chừng năm sáu tiếng rồi."

"... Tôi ngủ lâu vậy sao? Tại sao không gọi tôi dậy?"

Quý Đông Lâm nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng khểnh, "Không

nỡ đánh thức nữ thần." Nụ cười của cậu giống như mặt trời ngày đông làm
tan băng tuyết, khiến cho người ta được sưởi ấm bởi ánh mặt trời.

Tây Mễ nhìn đồng hồ, đã là xế chiều, xoa dạ dày đứng lên: "Tối hôm

qua thật sự phiền chết rồi, tôi mời anh ăn cơm được không? Anh muốn ăn
cái gì?"

"Nữ thần nói cái gì chính là cái đó." Quý Đông Lâm nghĩ trong chốc

lát, "Không bằng mời tôi ăn một bát cháo Cẩm Dương đi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.