EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 243

được cắn người, nha?"

Ulrica "ẳng" một tiếng, Tây Mễ sợ tới mức đẩy bát cơm ra xa.

Tây Mễ vỗ ngực một cái tỏ vẻ đã bị kinh hãi: "Con chó này nên buộc

ở phía sau để giữ cửa mới đúng."

"Bình thường nó không vào nhà, dắt nó đi vào chỉ là muốn để nó quen

thuộc với cô, để tránh sau này cô đi ra phía sau nó sẽ làm cô bị thương."
Ứng Khúc Hòa lấy muỗng ra, gảy chút cơm chiên, múc một muỗng.

Một dĩa cơm chiên vàng óng, từng hột cơm trắng rời rạc nhau. Nhưng

dĩa cơm chiên sầu riêng này, gạo trắng được thịt quấn dính thành viên nhỏ,
cho vào miệng nếm thử, hương vị ngọt ngào lập tức ngấm vào vị lôi. Mùi
thơm ngát của thịt và vị giòn của cơm chiên, cà rốt dung hợp lại cùng nhau,
khi nhai răng sẽ va chạm với thịt băm, tạo thành hương vị tuyệt diệu.

Từ bên trong sầu riêng, anh lại ăn ra… vị quả xoài?

Tây Mễ nâng mặt nhìn anh, chờ anh cho lời phê bình: "Như thế nào?

Hương vị thế nào?"

Câu hỏi bị chuông điện thoại cắt ngang. Ứng Khúc Hòa nghe điện

thoại xong, nói cho cô biết: "Anh cả và Điềm Giản rủ chúng ta đi hát, chúc
mừng cô thăng cấp."

Tây Mễ nghi hoặc: "Rất lâu rồi tôi không thấy bọn họ."

Ứng Khúc Hòa dùng khăn ăn lau miệng, hỏi ý kiến của cô: "Cô có

muốn đi không?"

Tây Mễ kích động đứng dậy: "Đi chứ, danh xưng trùm mạch không

phải cho không?"

Cô thật tò mò dáng vẻ khi ca hát của Ứng Khúc Hòa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.