EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 245

Lúc đợi đèn xanh ở ngã tư, Ứng Khúc Hòa quay đầu thấy cô thừ

người, đưa tay búng trán cô, “Ngẩn người gì đó?”

“Aiz, nhớ nhà.” Tây Mễ nắm chặt đai an toàn trước ngực, nhìn một

nhà ba người đang tản bộ bên ngoài, cảm khái nói, “Lúc ở trấn cổ, tôi cũng
thường xuyên dắt chó đi dạo với bạn bè, bé Teddy nhà họ thường chạy cực
nhanh ở đằng trước, chúng tôi sẽ đi từ từ ở đằng sau, để gió đêm mát rượi
thổi qua, rất dễ chịu.”

Ứng Khúc Hòa tiếp tục lái xe, nhìn chằm chằm phía trước, “Ý của cô

là không muốn đi KTV, muốn về dắt chó đi dạo?”

“Tôi không nói vậy mà, rất lâu rồi tôi không hát, họng đang ngứa.” Cô

nhe răng cười, “Anh biết không? Hồi trước có một nhà sản xuất âm nhạc
đến trấn cổ du lịch muốn tôi đầu quân vào giới nghệ sĩ đấy.”

Ứng Khúc Hòa trêu chọc, “Chắc là lỗ tai nhà sản xuất kia bị điếc?”

“…”

Tây Mễ muốn cấu người.

Trong phòng KTV không chỉ có vợ chồng Ứng Sênh Nam, còn có cả

Kiều San và Tả Dịch. Năm ngoái Tây Mễ quen họ ở trấn cổ Đường Tây,
khi đó Ứng Sênh Nam đã phải tốn hết lòng dạ để tác hợp cho hai người.

Tây Mễ câu nệ chào hỏi họ: “Chào chị Kiều.” Cô đi qua ngồi xuống,

chỉ vào mũi mình hỏi: “Chị còn nhớ em không? Năm ngoái, khách sạn Tê
Giác của trấn cổ.”

Sao Kiều San có thể không nhớ rõ cô, cô ấy nắm lấy tay cô, sờ sờ đầu:

“Ôi, cô bé đã lớn vậy rồi à? Tóc càng lúc càng ngắn đi kìa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.