Ứng Khúc Hòa cảm giác được tay của cô run run, không khỏi nắm
chặt hơn một chút, cố gắng để cho cô bình tĩnh lại, cho cô chút cảm giác an
toàn.
Trong lòng Tây Mễ còn sợ hãi, hít một hơi thật sâu rồi giải thích:
"Vừa rồi, người đàn ông vừa rồi kia, là Đại sư huynh của tôi!"
"Hả?" Ứng Khúc Hòa cẩn thận nhớ lại, khí chất ngoại hình người đàn
ông đó không tệ, mặc âu phục đen đúng kiểu tinh anh trong nghề. Anh cúi
người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tây Mễ: "Cô Tây, cô từng nói với
tôi, Đại sư huynh của cô ‘người mập mặt mỡ, hói đầu bụng lớn’, hôm nay
nhìn thấy, dường như không hợp với miêu tả của cô. Là cô mắt mù hay tôi
mắt mù?"
o(
╯□╰)o
Hai tay Tây Mễ kéo kéo lỗ tai, trông mong nhìn anh: "Học trò biết sai
rồi, tôi biết tôi gạt anh là không đúng, nhưng bộ dạng của Đại sư huynh
trong lòng tôi quả thật là như vậy," đưa một bàn tay ra, dựng thẳng hai
ngón tay lên thề: "Thật sự, tôi thề!"
Ứng Khúc Hòa vẫn giữ nguyên tư thế cúi người nhìn thẳng vào cô,
đưa tay kéo lỗ tai của cô: "Cô Tây, vậy xin cô nói cho tôi biết, bộ dạng của
tôi ở trong lòng cô."
"… Anh anh anh anh" Tây Mễ bị kéo lỗ tai, đột nhiên cà lăm, "Anh ở
trong lòng tôi cao lớn uy dũng, anh tuấn bất phàm, giống như thần tiên áo
trắng từ trần nhà đáp xuống phòng bếp, đậm đặc như súp mà không nhiễm,
tắm trong canh mà không đồng bóng."
Tây Mễ cố gắng vơ vét từ ngữ trong đầu, cảm thấy hình dung như vậy
rất chuẩn xác với Ứng Khúc Hòa.