"Ngồi xuống." Ứng Khúc Hòa không nhanh không chậm, tiếp tục thái
rau. "Đồng ý mời cô ăn lẩu, làm quà ra mắt, tôi tự mình xuống bếp."
"..."
Đợi đã. Tình huống gì thế này?
Tây Mễ hơi mụ mị, dụi mắt, tự véo mình một cái, trong lòng khiếp sợ
giống như nồi lẩu sôi trào.
Ứng Khúc Hòa lại nói: "Ở trấn cổ, tôi đã biết cô là Tây Tây Tây Mễ."
Giống như hắt một nồi canh nóng lên mặt cô, làn da bị bỏng tựa như
đang truyền tới cơn đau rát liên hồi.
Cho nên anh ta luôn âm thầm xem cô là trò cười sao?
Tây Mễ nắm chặt bát sứ thanh hoa, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Vậy,
tối hôm qua tôi mắng anh là ba ba tôn đạo, anh có cảm giác gì?"
Thái xong món cuối cùng, Ứng Khúc Hòa lau tay đi tới, ngồi xuống
chiếc ghế dài bên tay trái Tây Mễ, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn
lên bàn. Ứng Khúc Hòa rót cho cô một chén trà lạnh: "Xin lỗi, vẫn chưa có
cơ hội thích hợp để nói cho cô. Cô nói cô có thể hiểu tôi, tôi cực kỳ vui
mừng."
Ha ha, hiểu cái con khỉ.
"Tối nay, cho cô một bất ngờ."
Ứng Khúc Hòa lấy một hộp quà màu trắng ra, sợi ren thêu hoa văn
màu vàng thắt thành một nơ bướm, sợi ren thêu được ánh đèn vàng ấm áp
khúc xạ thành một điểm sáng vàng.