EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 316

Nín nhịn cảm xúc một đêm, rốt cục cũng được phóng thích, nước mắt

vỡ đê, như mưa to bên ngoài, không thể đè nén lại được.

Lòng Ứng Khúc Hòa mền nhũn, ngồi lại bên cạnh cô, hai tay nâng ót

của cô không ngừng xoa xoa, trái tim vắt thành một cục: "Được rồi, đừng
khóc."

Giọng Tây Mễ hơi khàn: "Khổ sở cũng không được khóc sao? Dù sao

anh cũng không đau lòng, cũng không có ai đau lòng. Mấy người chỉ quan
tâm tới tay nghề của tôi, quan tâm tới thi đấu thắng thua."

Ứng Khúc Hòa hơi giật mình, nhìn vào mắt cô giống như con suối

nước nóng mờ mịt hơi nước, nhẹ giọng dỗ cô: "Được rồi, tôi đau lòng, nơi
này thật sự có hơi đau." Anh dùng ngón tay chọc chọc nơi trái tim.

Tây Mễ vẫn không ngừng khóc: "Anh cũng giống ông cụ kia! Hung

ác! Hung gì mà hung chứ! Không biết nói vài câu dỗ dành có ích sao? Trái
tim con gái rất yếu ớt đó! Mấy người ngặt nghèo nghiêm khắc, không biết
nên cho chút kẹo ăn sao?"

Ngược lại anh nghĩ, mỗi lần cô đều không cho anh cơ hội.

Anh nâng mặt của cô lên, ngón cái không ngừng chà chà lỗ tai cô:

"Được rồi được rồi, sau này sẽ dỗ dành những lời có ích, nếu em thật sự
khổ sở, " Anh vỗ vỗ lồng ngực mình, "Cho em mượn nơi này, khóc một
trận cho đã đi."

Ứng Khúc Hòa ấn đầu cô vào trong ngực, Tây Mễ đẩy ra, hít hít nước

mũi nói: "Nếu vậy, giúp tôi lau nước mũi, tôi sẽ tin anh nói thật."

.... Được được được, lau lau xoa.

Ứng Khúc Hòa rút khăn giấy, một tay ấn chặt đầu cô, một tay dùng

giấy giúp cô hỉ mũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.