EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 315

sống lạnh như băng giống như có vật nặng gì đó đang đè lên, dựa vào trên
ghế sofa, nhắm mắt lại, không muốn di chuyển nữa.

Dường như qua một lúc lâu, nệm ghế sofa bên cạnh lõm xuống, Ứng

Khúc Hòa nghiêng người qua, hô hấp nóng rực phả bên tai cô: "Ngủ rồi?
Dậy uống bát canh gừng đi." Cánh tay của người đàn ông xuyên qua gáy
vô, trở thành điểm chống đỡ, nâng cả người cô ở trên ghế sofa lên.

Tây Mễ miễn cưỡng hé mắt, nhìn nhìn bát canh gừng coca trong canh

tay, chỉ mới ngửi mùi thôi cũng có thể cảm thận được vị chua cay của nó.
Ghét bỏ hất mặt đi, "Không muốn uống."

Ứng Khúc Hòa kéo một cái gối ôm qua, đệm ở sau lưng cô. Cả người

Tây Mễ mềm nhũn tìm được chỗ dựa, ngồi dậy, nhận lấy cái bát trong tay
anh, uống một hơi hết sạch.

Vị chua bị coca pha loãng, uống xong bát này quả nhiên cả người ấm

lên không ít, bắt đầu đổ mồ hôi. Ứng Khúc Hòa đưa tay qua sờ lên trán cô,
nhíu mày nói: "Sốt rồi?"

Ứng Khúc Hòa gọi điện thoại cho bác sĩ, lại nghe thấy đối phương nói

trên đường về nhà xảy ra tai nạn, tạm thời không thể tới đây. Anh lấy áo
khoác trên giá áo xuống, vừa mặt vừa nói với Tây Mễ: "Ngồi dậy, đi bệnh
viện."

Cả người Tây Mễ vô lực, không muốn nhúc nhích: "Không đi, không

có chuyện gì đâu."

"Đứng dậy!"

Ứng Khúc Hòa sốt ruột nên có hơi to tiếng, thân thể Tây Mễ run lên

thấy rõ, sững sờ nhìn anh, vành mắt ửng đỏ, nước mắt liền chảy xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.