Nhận học trò còn giới hạn tuổi sao? Không phải có thiên phú, càng
nhỏ càng tốt sao? Trừ phi... Ứng Khúc Hòa có ý khác với mình?
Nếu như thế, vậy tại sao lúc cô nói có thể sẽ thích Quý Đông Lâm, anh
lại không có chút phản ứng nào vậy?
Tâm trạng Tây Mễ rối rắm, cúp điện thoại đi ra sân sau xem Ulrica,
con chó không có ở đây, chẳng lẽ... Ứng Khúc Hòa dẫn chó rời nhà đi ra
ngoài?
Sự thật chứng minh đúng là như vậy.
Tây Mễ ngồi ở trong phòng khách thẳng đến sáu giờ sáng, Ứng Khúc
Hòa vẫn chưa dẫn Ulrica trở về. Khoảng chín giờ, Tây Mễ nhận được mấy
cuộc điện thoại, quả nhiên như Ứng Khúc Hòa đoán, có mấy nhà hàng nổi
tiếng mời cô vào làm, lương một năm cùng phúc lợi đều không tệ.
Nhưng đều kiềm chế không trả lời.
Khoảng mười một giờ trưa, Chu Minh dắt chó trở về, nhân tiện mang
một hợp đồng đến cho cô. Ứng Thực Hiên mời cô vào làm, hợp đồng một
năm, lương một năm là 40 vạn kèm theo phúc lợi, một khi ký hợp đồng, dự
chi 5% lương năm làm phần thưởng nhận chức.
Chu Minh dùng giọng điệu quan trên nói với cô: "Cô mới vào làm, sau
này không gian thăng chức vẫn rất lớn, chúng tôi sẽ dựa vào lý lịch của mỗi
đầu bếp, cùng thời hạn hợp đồng kí kết với công ty điều chỉnh phúc lợi. Cô
không muốn ký sáu mươi năm, bên nhân sự sẽ điều chỉnh kỳ hạn ngắn nhất
cho cô, chế độ tiền lương phúc lợi mặc dù ít hơn so với các đầu bếp khác ở
Ứng Thực Hiên, nhưng so với điều kiện của các nhà hàng khách sạn khác
cho cô, tôi tin bên chúng tôi vẫn rất chiếm ưu thế hơn. Ứng Thực Hiên có
đầu bếp xuất sắc hơn ông chủ, cô, chẳng lẽ không muốn mở mang kiến
thức sao?"