Quý Đông Lâm lập tức im re, cúi đầu tiếp tục gặm bánh mì.
Phơi drap giường xong, Tây Mễ trở về phòng bếp.
Được một lúc, Ứng Khúc Hòa cũng bước vào, trước tiên đánh giá
phòng bếp.
Trong phòng bếp nhỏ đầy đủ xoong nồi, trên vách còn treo từng chuỗi
ớt đỏ như lửa và ngô khô vàng óng, trên bếp củi đang nấu nước sôi.
Tây Mễ châm củi vào lò đất, Nam Tinh rửa rau.
Trong chậu nước ngâm một con rắn đã lột da, mình dày chừng hai
ngón tay, dài khoảng tám mười phân. Trong một chậu nước khác là một con
gà đã được xử lý xong. Ứng Khúc Hòa ngồi xổm xuống, dùng ngón tay sờ
vào thịt rắn, nhìn khắp nơi: “Ở đây không giống nơi thường xuyên không
có ai cư trú.”
Tây Mễ nhét hai thanh củi vào lò, giải thích: “Đằng sau chỗ này có
một trại nuôi gà, em có quen với ông chủ, thỉnh thoảng ông ấy sẽ tới đây
mượn bếp dùng, nên nơi này cũng có hơi khói.”
Nam Tinh thái rau thơm theo yêu cầu của Tây Mễ, cảm khái: “Nguyên
liệu trên núi đúng là sạch thật, gà cũng nuôi tốt, nếu có thể mở một nông
trang trên núi, dựa vào tay nghề của chúng ta, lưu lượng khách nhất định có
thể vượt qua nhà hàng nhà họ Tây ở thị trấn cổ dưới núi.”
Tây Mễ đổ rắn và gà vào nồi, trụng nước sôi. Cô thuận tay chỉ vào một
cái nồi khác, nói với Ứng Khúc Hòa: “Ừm… trong nồi có bữa sáng.”
Ứng Khúc Hòa nhấc vung nồi, hơi nước bốc lên, bên trong là một bát
khoai lang chưng cách thủy, chất lượng rất kém, thậm chí có lỗ nhỏ nông
sâu. Thấy khoai lang chất lượng kém như vậy, mày Ứng Khúc Hòa nhăn
lại.