EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 379

Tây Mễ lập tức cúi đầu lóc xương rắn, lột từng miếng thịt rắn xuống,

nói: “Nhà họ Tây có cách nấu canh rắn đặc biệt, không truyền ra ngoài, nếu
anh muốn học, em dạy cho anh. Lóc xương rắn ra, hầm với xương heo, thịt
gà và chân giò hun khói thành canh nguyên chất; sau đó thêm thịt rắn, bào
ngư, nấm hương thái sợi, gừng sống rửa sạch thái sợi, đun nhừ. Thịt rắn và
thịt gà phải xé sợi bằng tay, để giữ mỹ quan và cảm giác tự nhiên. Thịt rắn
xé càng nhỏ càng tốt, như thế này…”

“Nhỏ khoảng chừng này.” Cô làm mẫu xé thịt rắn bằng tay, tay nghề

không tồi, gần như so được với sợi chỉ xâu kim, “Trên núi không nhiều
nguyên liệu lắm, hôm nay em chỉ nấu được canh rắn truyền thống đơn giản
thôi.”

Ứng Khúc Hòa nhìn thịt rắn, lại cúi đầu nhìn cô, khóe môi hơi cong

lên, ngay cả trong mắt cũng nhộn nhạo ý cười: “Không cần học.”

“Sao vậy?” Tây Mễ mất mát, cúi đầu xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em

không coi anh là người ngoài mà…”

Ứng Khúc Hòa kề bên cô, mũi chân cọ vào mũi chân cô, cúi đầu dịu

dàng nói: “Sau này muốn ăn, có em làm cho anh ăn rồi.”

Anh đến quá gần, giọng phả vào má cô, khiến màng nhĩ Tây Mễ khẽ

rung lên. Cô mím môi, cúi đầu xuống tiếp tục xé thịt rắn.

Tuy thiếu nhiều nguyên liệu, nhưng dưới đôi tay khéo léo của Tây Mễ,

hương vị của món ăn vẫn rất tuyệt.

Quý Đông Lâm dùng thìa khuấy canh rắn màu trắng sữa sền sệt,

không biết bên trong là thịt gà và thịt rắn xé sợi, canh vào trơn tuột, nhấp
một ngụm là tan ra trên đầu lưỡi. Hương vị siêu phàm thoát tục này khiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.